Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong văn phòng ban quản lý tòa nhà tiểu khu, sắc mặt của Lý Vân và Lý Giai Dao trông không được tốt cho lắm, bọn họ đang ngồi ở bên đó, vẻ mặt sợ hãi. 

Mà đứng đối diện với bọn họ, là một cặp vợ chồng trẻ. 

Vóc dáng của người phụ nữ đó khá nổi bật, mặc chân váy ôm, dáng người lồi lõm đầy đủ. 

Ngoại hình cũng rất đẹp, nhưng theo Lê Văn Vân thấy thì anh hoàn toàn không có hứng thú, bởi vì đây là khuôn mặt tiêu chuẩn của hot girl trên mạng. 

Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ người phụ nữ này là một hot girl trên mạng. 

Bên cạnh cô ta là một người đàn ông. Người đàn ông đó trông già hơn cô ta rất nhiều, râu ria xồm xoàm, nhưng ông ta mặc vest mang giày da, tay đeo đồng hồ Rolex vàng. Toàn thân từ trên xuống dưới, kể cả đôi giày cũng đều là hàng hiệu, đây là trang phục điển hình của người nhà giàu. 

Lúc này, người phụ nữ đó đang chỉ vào Lý Vân và Lý Giai Dao ở trước mặt hét lớn: "Quả nhiên là hai đồ nhà quê, ngang ngược không biết lý lẽ. Các người có biết con trai tôi quý giá đến cỡ nào không? Đồ nó ăn, nó mặc còn quý hơn cả hai người, vậy mà hai người dám đá chết cục cưng của tôi." 

"Một trăm vạn, hai người đừng hòng bớt được một xu, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho hai người đâu." Cô ta hét toáng lên. 

Người đàn ông trung niên để râu ở bên cạnh nói: "Em yêu, em đừng lo, bọn họ nhất định phải bồi thường số tiền này, bằng không anh sẽ kiện bọn họ đến tán gia bại sản. Cho nên em cứ tin vào trình độ của anh.” 

Người trong ban quản lý tòa nhà cũng lên tiếng: “Này, hai người nhà quê này cũng thật đấy, hai người bớt làm phiền chúng tôi đi được không, hai người nói thử xem, hai người tới nhà bà con chơi thôi là được rồi, tự nhiên chạy quanh tiểu khu làm gì, còn đạp chết chó nhà người 

ta nữa." 

Mắt Lý Giai Dao đỏ hoe. 

Một trăm vạn là con số mà cô ấy chỉ từng nghe nói đến, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy. 

Bây giờ đối phương lại yêu cầu hai bố con cô ấy bồi thường một trăm vạn, chuyện này thật sự quá đáng sợ đối với người chưa từng trải sự đời như Lý Giai Dao, áp lực này giống như lúc trước Lôi Tấn luôn tới giục bọn họ trả tiền. 

Không dễ gì bây giờ bọn họ mới không cần phải trả lại tiền cho Lôi Tấn, cảm thấy cuộc sống của mình sẽ từ từ trở nên tốt đẹp hơn, ai dè bây giờ bọn họ lại gặp phải chuyện như vậy. 

Lý Vân khẽ lẩm bẩm: "Nhưng con chó đó đã cắn con gái của tôi trước." 

"Nó cắn con gái ông ở chỗ nào? Hơn nữa một con cún cưng như vậy thì có thể cắn gì được? Cho dù nó cắn trúng thì tôi bồi thường tiền không được à, cần gì ông phải đập chết nó hả? Mạng của nó còn quý giá hơn mạng của con gái ông đấy." Người phụ nữ hét lên. 

“Cô Phó Vũ San, cô không cần phải lo lắng, người thân của bọn họ đã tới đây rồi, lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể về khoản tiền bồi thường” Đúng lúc này, người trong ban quản lý tòa nhà vội vàng khách sáo nói. 

Chủ hộ này đang sống trong khu biệt thự. 

Làm người trong ban quản lý tòa nhà, tất nhiên anh ta phải theo bản năng đứng về phía bọn họ, còn Lý Vân và Lý Giai Dao, bọn họ chỉ là hai người nhà quê mà thôi, cả hai người đều không phải là chủ hộ trong tiểu khu, đương nhiên anh ta sẽ phớt lờ rồi. 

“Tôi bồi thường cái rắm!” Đúng lúc này, ở phía cửa, bỗng vang lên giọng nói hơi giận dữ của Lê Văn Vân. 

Trong quá trình đi tới đây, anh đã nghe được cuộc nói chuyện của hai bên, nên vô cùng tức giận. 

Giọng điệu của Phó Vũ San này cao cao tại thượng, hễ tý là ăn uống ngon hơn mấy người, mạng chó quý hơn mấy người. 

Lê Văn Vân hiểu rất rõ Lý Vân và Lý Giai Dao, bản thân bọn họ tới thành phố lớn này đã có chút mặc cảm về mặt tâm lý, do đó nếu để bọn họ nghe thấy những lời này sẽ vô cùng tổn thương. 

Trong lòng Lê Văn Vân cực kỳ hối hận, anh dẫn bọn họ vào thành phố, ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng anh lại không ở bên cạnh bọn họ, để bọn họ phải chịu nhiều oan ức như thế. 

“Anh là ai?” Phó Vũ San nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi. 

Lê Văn Vân cười khẩy: "Tôi là bạn của bọn họ, chó của cô cắn người trước đúng không? Chó cắn người nên đá nó một cái thôi, là do nó xui xẻo nên chết đi, chứ liên quan gì đến bọn tôi? Tôi bồi thường cải rắm, cô mau cút xa tôi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu đi." 

Vì hai người này, nên bây giờ Lê Văn Vân sắp tức đến mức nổ phổi rồi, anh không hề nể nang mặt mũi mà dứt khoát lên tiếng mắng mỏ. 

Ban quản lý tòa nhà cũng không ngờ thái độ của Lê Văn Vân lại cứng rắn như vậy, vừa bước vào bắt đầu mắng nhiếc ngay tức khắc. 

Đúng lúc này, một người trông giống như giám đốc ban quản lý tòa nhà cau mày nói: "Anh này, nếu anh có chuyện gì thì có thể ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện với nhau, chứ đừng nổi nóng như vậy, hơn nữa hai người này đang sống ở khu biệt thự của tiểu khu, bọn họ đều là nhân vật có máu mặt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK