Những người xung quanh lại choáng váng!
Hai chị em nhà họ Hoàng đã ra mặt nói chuyện thay Lê Văn Vân, bây giờ trông dáng vẻ của Quách Tiểu Manh thì có vẻ khá quen thuộc với Lê Văn Vân.
Người ngồi trong góc trước này có vẻ rất khác thường!
Bao gồm cả Vương Giai Kỳ bên cạnh.
Tuy nhiên trong lòng Vương Giai Kỳ có thể đoán được một số điều gì đó, dù sao thì cô ấy cũng biết Lê Văn Vân là Người Gác Đêm.
Còn hai người Tôn Hạo và Tiền Kiệt giờ đây đã chết lặng.
"Má nó, tình huống gì thế này?” Lúc này, cả hai chỉ có một suy nghĩ.
Rõ ràng anh chỉ là một nhân viên của tập đoàn Trí Đạt, làm sao có thể quen biết nhiều sếp lớn như vậy?
Trên người Tiền Kiệt bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi.
Anh ta biết, lần này chỉ e thật sự và phải tấm sắt rồi.
Bên cạnh, ba người Vương Hàn Lâm cũng mang vẻ mặt hoang mang. Vương Hàn Lâm hỏi: "Quách Vĩ Thịnh, tình huống gì vậy? Mẹ nó đây là em rể cậu sao?"
"Tôi biết cái quỷ gì đâu? Trước đó Hoàng Gia Gia nói với chúng ta về Lê Văn Vân một lần, nói là muốn giới thiệu cho chúng ta quen biết. Ngoài ra, tôi hoàn toàn không biết gì cả. Những người đàn ông có quen em gái tôi, tôi đều biết cả, nhưng không có người này” Quách Vĩ Thịnh trông có vẻ ngỡ ngàng.
Lúc này, Quách Khải Thụy bước vào trong sảnh tiệc, đi qua nơi nào cũng có không ít người chào hỏi ông ta: "Chú Quách!"
Ông ta lớn hơn những người trẻ này một thế hệ. Ông ta đi chậm rãi qua đám đông cho đến khi đến chỗ Tôn Hạo và Tiền Kiệt.
Tôn Hạo hơi co rụt cổ lại, sau đó cúi đầu nói: "Chào chủ Quách!"
Tiền Kiệt cũng vội vàng chào.
Quách Khải Thụy lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, sau đó, giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ông ta đi một mạch đến trước mặt Lê Văn Vân, sau đó cúi đầu thật sâu chào Lê Văn Vân và nói: "Lê Văn Vân, đã lâu không gặp!"
"Shh!"
Giữa đám đông, có người hít vào một hơi lạnh.
Quách Khải Thụy!
Quách Khải Thụy của tập đoàn Phong Vân, người này là một trong những ông chủ hàng đầu thực sự ở Yên Kinh.
Nhà họ Quách cũng là gia tộc hàng đầu ở Yên Kinh và thậm chí là cả nước.
Bây giờ, người này vừa cúi đầu trước Lê Văn Vân.
Mọi người đều có thể thấy được ông ta cúi đầu rất thành khẩn, hơn nữa trên mặt còn mang theo vẻ kính nể.
Trong chớp mắt này, ngoại trừ một số ít người, hầu như tất cả mọi người ở đây đều đã có phần không hiểu tình hình rồi.
"Má nó!" Vương Hàn Lâm bên cạnh nói: “Bố cậu vậy mà lại cúi đầu với anh ta ư? Để cho anh ta gia nhập bốn cậu chủ Yên Kinh, về sau tôi có đi ra ngoài thì cũng đủ lên mặt rồi!"
Nói xong, anh ta nói với Tôn Lượng: "Chỉ là anh cậu đó, chỉ sợ phải gặp đả kích nặng nề rồi."
Tôn Lượng nhún vai, bày ra dáng vẻ "không có gì đáng kể".
Tôn Hạo và anh ta không phải anh em ruột. Tôn Lượng là con của chi một, còn Tôn Hạo là con của chú anh ta.
Tôn Lượng không có ý nghĩ tranh giành quyền thừa kế. Anh ta và mấy người Hoàng Gia Gia là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều cảm thấy không cần thiết phải tranh giành.
Còn Tôn Hạo thì khác. Tuy là con của chú nhưng từ nhỏ anh ta đã biểu hiện vô cùng tốt, bây giờ cũng là người có tiếng nói cao nhất trong gia tộc.
Con người Tôn Lượng thì sao cũng được, không thích tranh giành cho lắm. Đối với rất nhiều người mà nói, họ đều cảm thấy Tôn Hạo chính là người thừa kế chân chính hàng đầu của nhà họ Tôn.
Tuy nhiên, mối quan hệ của cả hai thực ra khá tế nhị.
Tôn Lượng không thích tranh giành, nhưng Tôn Hạo thì khác, từ nhỏ thì cái gì cũng muốn tranh giành với Tôn Lượng!
Lúc này, Tôn Hạo bị đau, Tôn Lượng giống như còn có một loại cảm giác thoải mái hơn.
Lúc này hầu như tất cả những người xung quanh đều mang vẻ chết lặng.
Đặc biệt là hai người Tôn Hạo và Tiền Kiệt.
Đây là ông lớn hàng đầu của Yên Kinh. Một người như vậy thế mà lại cúi đầu trước Lê Văn Vân. Vậy rốt cuộc Lê Văn Vân là ai? Da đầu của hai người sắp nổ tung cả ra luôn rồi.
Lê Văn Vân buông Quách Tiểu Manh ra, sau đó nhìn Quách Khải Thụy nói: "Quả thực đã lâu không gặp."