Lúc đầu Đặng Hân Hân thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó mặt cô hơi đỏ ửng lên, cực kỳ phối hợp khoác lấy cánh tay của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhìn lướt qua Hoàng Mậu Tuấn, rồi lại quét mắt nhìn đám người vây xem đang há hốc mồm vì kinh ngạc, rồi cười híp mắt nói: "Đi thôi, hai ta về nhà nào!"
"Trời đất, hóa ra là có bạn trai rồi!"
"Xấu hổ quá đi mất!"
Tiếng nghị luận vang lên không ngớt từ phía đám đông xung quanh khiến sắc mặt Hoàng Mậu Tuấn càng thêm khó coi không chịu nổi.
Anh ta nghiến răng nói: "Hai người đứng lại đó cho tôi. Hân Hân, em đừng giả vờ, anh ta không thể nào là bạn trai của em được! Sao em có thể để mắt đến một tên tội phạm cưỡng gian chứ!"
Đám người đang định tản đi bỗng dừng bước, tò mò nhìn về phía bên này.
Lê Văn Vân không định để tâm đến Hoàng Mậu Tuấn, nhưng là Hoàng Mậu Tuấn lại vội vàng chạy tới trước. Những người mà anh ta dẫn theo thấy anh ta như vậy cũng vội chạy theo, sau đó bao vây hai người Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân.
"Người này là một tội phạm cưỡng gian, chín năm trước từng chuốc thuốc mê, cưỡng hiếp con gái nhà lành đấy." Hoàng Mậu Tuấn rống lên với đám đông.
Thời gian chín năm quá dài, ngoại trừ một vài người đặc biệt, bình thường có mấy ai nhớ rõ được chuyện này? Nhưng tất nhiên là bọn họ vẫn sẽ không kiếm được mà chỉ trỏ, bàn tán về Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhún vai, vẫn ôm eo Đặng Hân Hân, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Mậu Tuấn, nói: "Trước kia tôi là người thế nào cũng đâu có trở ngại gì tới chuyện bây giờ tôi mới là bạn trai của Đặng Hân Hân. Anh mau biến khỏi đây đi, mai mốt cũng đừng tới quấy rầy Đặng Hân Hân nữa."
"Má nó!" Những lời này của anh thiếu chút nữa khiến Hoàng Mậu Tuấn giận đến lệch cả mũi.
"Hân Hân, em ngàn vạn lần đừng để thằng nhãi này lừa. Anh ta chẳng có tiền đâu, anh đã điều tra rồi, bố anh ta chỉ nằm một chức vụ nhàn nhã trong tập đoàn Hãn Vũ mà thôi, chẳng cần làm gì, hằng tháng nhận chất lương cơ bản thôi. Mà Lê Văn Vân bây giờ cũng chỉ là trợ lý cho Lôi Bản thôi, ngày đó nhất định là anh ta đóng thế cho Lôi Bân chứ căn bản chẳng có chút tiền nào đâu.
"Tiền tối kiếm đã đủ nuôi sống mình rồi, tôi thích Lê Văn Vân là được, mai mốt anh đừng tới đây quấy rầy tôi nữa." Đặng Hân Hân cũng mở miệng đáp lại.
Hoàng Mậu Tuấn ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ với anh ta, điệu bộ đó hệt như đang nói, cô ấy thích tôi, tôi cũng đâu có cách nào!
"Chị Hân Hân, loại đàn ông không có bản lĩnh như vậy không đáng để chị gửi gắm cả đời đâu."
Cô em gái của Hoàng Mậu Tuấn vội vàng nói: "Chị Hân Hân, chị đá anh ta đi đi, gả cho anh trai em đi!"
Còn Hoàng Mậu Tuấn lại thở ra một hơi, rồi nói với Lê Văn Vân: "Cho anh năm trăm vạn, mau rời xa Hân Hân đi!"
Lê Văn Vân nhướn mày, híp mắt cười với anh ta: "Cho anh một trăm triệu, bật người cút xéo ngay cho tôi!"
"Hừ, đúng là mạnh miệng, anh có nổi một vạn tệ không? Còn bày đặt một trăm triệu!"
Em gái của Hoàng Mậu Tuấn cười khẩy một tiếng: "Chị Hân Hân, chị thấy chưa, gã Lê Văn Vân này chỉ biết ăn nói lung tung mà thôi, loại đàn ông như vậy không đáng tin đâu!"
Lê Văn Vân nhướn mày, hỏi: "Nếu tôi có thì sao? Nếu tôi có thì cô phải khỏa thân chạy quanh cư xá này một vòng nhé?"
"Vậy nếu anh không có thì sao? Không có thì anh chia tay với Đặng Hân Hân?" Em gái Hoàng
Mậu Tuấn bật cười mỉa mai: "Nếu vậy, tôi đồng ý với anh!"