Trường đấu thú không chỉ là một khán phòng lớn, mà bên trong cũng rất lớn, có một cái đài rất lớn ở giữa, toàn bộ cái đài này vượt qua kích thước của hai sân bóng đá, cho dù hàng trăm người đang đánh nhau trong đó cũng không có vẻ gì là đông đúc cả.
Xung quanh đài là một vòng tròn nước! Có một giá đỡ bằng sắt có thể co dãn kéo dài đến giữa cái đài.
Trên cái giá này có bốn người, lúc này trên giá có người đang chậm rãi đi về phía giữa bốn cái giá. Trong số những người này, người thì uy nghiêm, người thì hăng hái, người thì khinh thường!
Lê Văn Vân điềm tĩnh bước ra khỏi bóng tối, trên lưng anh là Phá Không và Vô Danh, bên cạnh anh là Elimmy, Lê Văn Vân còn chưa cao bằng cô gái nhỏ này.
Cô ấy nhìn Lê Văn Vân với vẻ mặt bình tĩnh đi về phía sân đấu mà không hề sợ hãi thì thở dài trong lòng. Người này phải tuyệt vọng đến mức nào mới không hề sợ hãi như thế.
Cô ấy cúi đầu nói: “Lê Tú, anh thật sự muốn chết à?”
Lê Văn Vân ngẩng đầu cười với cô ấy: “Ai biết được?”
“Elimmy, đừng nói chuyện với anh ta nữa.” Lúc này, Evan cười gằn, sau đó anh ta nhìn Lê Văn Vân và nói: “Nhóc con, lát nữa tôi sẽ cho anh biết đồ tể là gì.”
Lê Văn Vân cũng không quan tâm lắm.
Anh đi dọc theo cái giá, đồng thời nhìn dòng nước dưới đó, sắc mặt hơi thay đổi!
Nước này hơi có màu đỏ, thỉnh thoảng có thứ gì đó bơi trong nước.
“Hả?” Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi!
Anh nhìn thấy rõ ràng những sinh vật dưới nước, đó chính là cá ăn thịt người.
Điều này có nghĩa là nếu bạn rơi xuống nước thì sẽ còn thảm hơn trên võ đài.
Ở trên võ đài không bàn chuyện sống chết, lại thêm một số người thích nhìn thấy cảnh đẫm máu nhưng nếu chủ động nhận thua thì đối thủ cũng sẽ không đánh họ chết.
Nhưng nếu rơi xuống nước, chỉ có một kết quả, đó là không còn xương cốt.
“Trường đấu thú này thực sự rất bi thảm.” Lê Văn Vân cau mày, anh không thích bầu không khí này cho lắm.
Trên khán đài, ánh mắt của đám người Phạm Nhược Tuyết cứ dõi theo Lê Văn Vân, trên mặt tràn đầy lo lắng.
“Anh ấy xuất hiện rồi.” Phạm Nhược Tuyết thở phào nói.
“Nhóm này không được yên ổn lắm.” Bên cạnh, Cố Bạch nói với vẻ mặt ủ rũ: “Có một người đứng thứ chín trong Địa Bảng, có nghĩa là nếu bây giờ đối đầu trực diện thì sẽ không nắm chắc phần thắng, tình hình sức khoẻ hiện tại của lão đại…”
“Ôi, tính cách của lão đại là như thế đấy. Nếu anh ấy đã quyết thử nghiệm điều gì thì sẽ không có ai ngăn cản được. Lúc trước ở đây, thậm chí anh ấy đã lấy thân phận đỉnh cấp để đi khiêu chiến với một siêu cấp.” Trương Vãn Hà thờ dài nói.
“Hy vọng anh ấy có thể phục hồi. Nếu anh ấy không thể phục hồi, tôi sẽ không nghe theo anh ấy nữa.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Cô nói sẽ không nghe lời Lê Văn Vân có nghĩa là đến lúc đó cô sẽ không dẫn người bỏ đi mà vào thời khắc Lê Văn Vân đối mặt với nguy hiểm tính mạng thì cô sẽ liều lĩnh xông vào giữa võ đài.
Những người khác không nói gì, Lý Thu chỉ cầm súng trong tay.
Đồng thời, tuy rằng căn phòng trên lầu cách xa phía dưới, nhưng đối với những người trong phòng này, ngũ quan của bọn họ đã được cải thiện rất nhiều, có thể thấy rõ tình hình ở giữa võ đài.
Nhìn Lê Văn Vân đang hoá trang thành một người đàn ông trung niên, Doãn Nhu cau mày nhìn chằm chằm vào hai thanh đao quấn vải sau lưng Lê Văn Vân rồi thở phào nói: “Đó là vũ khí của cậu ta à?”