Thân hình cao lớn của Diệp Kỳ cũng nhịn không được lùi về phía sau một bước, giọng nói run rẩy: "Hoàng... chủ tịch Hoàng."
Đúng vậy, người tới đúng là người phụ trách ngân hàng Tân Hải ở Lâm Hải, Hoàng Lượng!
Ánh mắt ông ta liếc qua Diệp Kỳ, cuối cùng dừng ở trên người Lê Văn Vân, vừa muốn cúi đầu, Lê Văn Vân lại hơi lắc đầu với ông ta.
Hoàng Lượng nghĩ đến thân phận của Lê Văn Vân cũng ngừng cúi đầu, thản nhiên nhìn Diệp Kỳ nói: "Đặng Hân Hân đâu?"
"Cái này..." Diệp Kỳ muốn nói lại thôi.
Hoàng Lượng gật đầu nói: "Được, trong vòng mười ngày nhà họ Diệp cậu chắc chắn sẽ phá sản!"
Vẻ mặt Diệp Kỳ hoảng sợ, anh ta không hề nghi ngờ về thực lực của ngân hàng Tân Hải, tuy quy mô sản nghiệp nhà họ Diệp tương đối lớn, nhưng cũng đại biểu cho bọn họ phải đi vay ngân hàng trước, nếu ngân hàng ngừng cho vay và bắt đầu thu nợ, đối với bọn họ mà nói vốn tài chính xoay vòng sẽ xuất hiện vấn đề, thậm chí có thể sẽ bị khởi tố biến thành kẻ không giữ chữ tín.
S
e
Điều này không phải Diệp Kỳ có thể thừa nhận được.
Mà hơi thở lạnh như băng trên người Lê Văn Vân chậm rãi biến mất.
Diệp Kỳ cắn răng nói: "Mấy người đi theo tôi!"
Trong một căn phòng trên tầng hai quán bar, căn phòng có hiệu quả cách âm rất tốt, mặc dù là bên ngoài vô cùng náo nhiệt nhưng bên trong vẫn rất yên tĩnh.
Lúc này ở trong phòng có rất nhiều người, Đặng Hân Hân đang ngồi ở bên kia, tóc cô hơi rối, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, hàm răng nghiến lại.
Ngoại trừ cô ra cũng có một người đang ngồi.
Người này là một người đàn ông trung niên, mặc áo gió màu đen, tay cầm cái tẩu thuốc, trên đầu đội một cái mũ rộng vành, vành nón ép rất thấp, ông ta ngồi bắt chéo chân, bộ dạng như đang xem diễn.
Nếu chú ý sẽ phát hiện ở chỗ cổ tay ông ta có một đóa hoa sen màu đỏ.
Đúng vậy, người này đúng là sát thủ hàng đầu của tổ chức sát thủ Hồng Nguyệt.
Ông ta không có nhúng tay chỉ ngồi ở đó, thoáng ngẩng đầu lên nhìn sang bên kia, lúc nhìn thấy Đặng Hân Hân thì ngẫu nhiên liếm môi một chút, lộ ra bộ dạng say mê.
"Cô có nói hay không?" Vưu Tường đứng ở đó chỉ vào Đặng Hân Hân nói: "Nế
mặt Diệp Mộng, tôi vẫn không động vào cô, nhưng cô đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi."
Đặng Hân Hân ngửa đầu nói: "Tôi không nói, Vưu Tường, anh phải suy nghĩ cho kỹ, tôi là nhân viên ngân hàng Tân Hải, nếu nhà họ Vưu các anh đối đầu với ngân hàng Tân Hải có thể thừa nhận nổi hậu quả không!"
"Hừ, chẳng lẽ cô còn không biết? Bởi vì kiệt tác của cô mà hiện giờ nhà họ Vưu tôi đã ngưng hẳn tất cả hợp tác với ngân hàng Tân Hải." Vưu Tường cười lạnh nói: "Hơn nữa, cho dù đối nghịch với bọn họ thì sao?"
Bên cạnh, người đàn ông đè nặng vành nón, ông ta đổ tàn thuốc trong cái tẩu vào gạt tàn, sau đó chậm rãi đứng lên.
Bước từng bước đến trước mặt Đặng Hân Hân, VỖ Vưu Tường một cái: "Để cho tôi đi!"
Vưu Tường vội vàng khách khí nói: "Anh Lý Trạch, sao chỗ này có thể làm phiền đến anh được chứ."
"Không có việc gì, cô gái này rất hợp ý tôi." Lý Trạch thản nhiên nói: "Phụ nữ mà, sau khi 'thích' xong thì cái gì chả nói cho cậu."
Vưu Tường liếm môi, sau đó đi đến trước mặt Đặng Hân Hân, cười nói: "Anh Trạch nói có lý, Đặng Hân Hân, tôi đã sớm thích cô, cô đã không nói."
Nói xong, tay anh ta chậm rãi nâng tay lên chạm vào mặt Đặng Hân Hân.
"Anh muốn làm gì!" Đặng Hân Hân bỗng rụt người về phía sau.
"Tôi muốn làm gì?" Vưu Tường nhếch miệng nói: "Tất nhiên là làm cho cô sung sướng rồi!"
"Chờ một chút!" Lý Trạch phía sau chợt lên tiếng.
Vưu Tường nhíu mày nhìn về phía Lý Trạch.