Sáng hôm sau, Lê Văn Vân thức dậy rất muộn.
Sau khi tỉnh dậy, anh bước xuống lầu, đồ ăn tối hôm qua là do Phạm Nhược Tuyết nấu, bởi vì ít người ăn không hết nên còn thừa rất nhiều, anh chỉ cần hâm nóng lại rồi đặt lên bàn, nhưng trông vẫn rất ngon.
Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là ở tầng dưới chỉ có Liễu Ngọc và Phạm Nhược Tuyết, những người khác dường như đều không có ở đây.
“Bọn họ đâu?” Lê Văn Vân hỏi.
Phạm Nhược Tuyết nói: "Hoàng Thi Kỳ đưa Vãn Hà đi mua sắm, Cố Bạch và Lý Thu vẫn chưa về."
"Được rồi!" Lê Văn Vân không có ý kiến gì: "Buổi chiều em có kế hoạch gì không?"
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, chỉ dạy Nha Đầu học bài, sau đó khám bệnh cho mấy người chú Lại! Còn anh thì sao?"
“Anh định đi gặp mấy người Khương Vĩ” Lê Văn Vân cười nói.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: "Được, chìa khóa xe ở trên lầu, tới lúc đó anh tự đi lấy đi!"
Lê Văn Vân gật đầu, sau khi ăn xong liền lái xe, một mình đi tới chỗ đám người Khương Vĩ.
Khi Lê Văn Vân đang tìm Khương Vĩ, ở khu Bắc, trong nhà của Lục Khiêm, có rất nhiều người trong một phòng hội nghị, tất cả những cao thủ đỉnh cấp của Minh Giáo đều tập trung ở đây.
Bao gồm cả Thanh Mộc Tinh Tử và Elimmy!
Sau trận chiến vừa rồi, bọn họ đều đến gia nhập Minh Giáo, đương nhiên, Lâm Chí Viễn cũng đồng thời gia nhập!
Trong khoảng thời gian này, thật ra có không ít người muốn tới đầu nhập, nhưng Đạo Ba cảm thấy thế này là được rồi. Sau khi Lâm Chí Viễn gia nhập, quy mô đã vượt quá bốn ngàn người. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì quả thực là hơi quá.
Đỉnh cấp của lúc này, cộng với những người do Lâm Chí Viễn dẫn tới, tổng cộng có tám mươi sáu người.
Đây là cuộc họp đầu tiên sau khi họ giành được khu Bắc, Đao Ba chủ yếu giải thích một số vấn đề về quản lý.
Đến đây thì gần như đã tạm được, đa số mọi người đều đồng tình với ý kiến của Đạo Ba.
Lúc này, Đao Ba nhìn mọi người xung quanh và nói: "Ngoài ra, cho tôi hỏi mọi người một vấn đề..."
Mọi người nhìn Đao Ba. Lý Tương Vũ, người đứng thứ chín trong Địa Bảng, nhanh nhảu nói: "Anh Đạo Ba, nếu anh có vấn đề gì thì cứ hỏi."
“Mọi người... đã từng nghĩ đến việc rời khỏi thành phố này chưa?” Đao Ba hỏi.
Lần này, tất cả mọi người trong hội trường đều im lặng, bao gồm cả Lâm Chí Viễn!
Người khác không biết, nhưng ông ta rõ ràng, Minh Giáo này, trông có vẻ Đao Ba là siêu cấp, nhưng họ biết người thực sự đằng sau đó là Lê Văn Vân.
Họ biết rằng Lê Văn Vân sẽ rời khỏi thành phố, nhưng bây giờ Đao Ba hỏi câu này, điều ấy có nghĩa là đây cũng là ý của Lê Văn Vân, Lê Văn Vân dường như muốn đưa một nhóm người rời khỏi khu Tội Ác!
Rời khỏi thành phố là mong muốn của hầu hết mọi người.
Lúc này, trái tim của họ như muốn nhảy ra ngoài.
Bọn họ biết, nhưng không có nghĩa là người khác biệt. Lý Tương Vũ nhíu
mày nói: "Muốn rời đi thì tất nhiên là muốn rời đi, nhưng mà Hodges không thể nào để cho chúng ta rời đi. Chúng ta cũng không có cách nào thu phục người này."
“Nếu tôi nói tôi có cách đối phó Hodges thì sao?” Đao Ba nhẹ giọng nói: “Đương nhiên rời đi cũng có điều kiện!"
"Ồ!"
Lúc này, tại hiện trường náo động, mọi người đều nhìn về phía Đao Ba!
Họ không muốn ở lại thành phố này nữa!
Có người đã từng hưởng thụ thế giới bên ngoài, có người từng nghe nói đến và biết rằng với khả năng của mình, khi đi ra ngoài, họ có thể sống rất tốt và sống được một cuộc sống phong phú và đầy màu sắc bên ngoài.
“Điều kiện gì?” Có người không nhịn được hỏi.