Lê Văn Vân lái xe đi trên đường cao tốc, phóng với tốc độ như bay. Ước chừng một tiếng rưỡi trôi qua, khoảng mười giờ tối, Lê Văn Vân mới đến nơi. Anh đỗ xe ở bên đường và thấy rằng nơi này tương đối trống trải.
“Mình đi nhầm rồi chăng?” Lê Văn Vân nhìn quanh, không tìm thấy vị trí của đám người Phùng Vĩ, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Một lúc sau, có ba người đi về phía Lê Văn Vân, sau khi đánh giá Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, họ hỏi: “Anh là Lê Văn Vân đúng không?”
“Là tôi.” Lê Văn Vân sờ mũi và nói.
“To gan lớn mật đấy, dám đến đây một mình.” Người kia lên tiếng hỏi: “Ông cụ Long đã nói với anh như thế nào vậy?”
Lê Văn Vân cũng cười nói: “Ông ấy nhờ tôi giúp ông ấy đến cứu cháu gái, ông ấy không thể rời khỏi Yên Kinh được.”
Cả ba người đều nghi ngờ, họ đang đeo tai nghe, một giọng nói phát ra từ tai nghe: “Kiểm tra xe của cậu ta xem trong xe có đồ vật gì không?”
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động, xem ra đích đến không phải nơi này.
Ba người gật đầu nói: “Anh thành thật chút đi, nếu dám ra tay với chúng tôi thì đến lúc đó Long Nhã Lâm xảy ra chuyện thì đừng trách chúng tôi.”
Lê Văn Vân mỉm cười với họ và nói: “Tôi rất thành thật.”
Cả ba bước đến bên cạnh xe, mở cửa kiểm tra thì thấy Phá Không và Vô Danh ở ghế sau, một người nói vào tai nghe: “Anh ta dùng vải quấn hai cây đao.”
“Được rồi, thu đao của anh ta và đưa người tới đây” Phùng Vĩ cười gằn nói.
Một trong ba người cầm dây thừng đi đến bên cạnh Lê Văn Vân nói: “Tốt nhất anh nên phối hợp đi, nếu như Long Nhã Lâm xảy ra chuyện gì thì không hay đâu.”
“Tôi sẽ hợp tác mà, mấy anh muốn trói đàng trước hay đàng sau?” Lê Văn Vân hỏi.
Lần này, ba người đều kinh ngạc.
Thật ra ba người bọn họ bị phái đi đón Lê Văn Vân nhưng đều rất lo lắng, họ đã nghe nói đến chuyện trong bữa tiệc kia, cũng biết Lê Văn Vân là đỉnh cấp nên chắc chắn họ không thể địch nổi.
Họ lo lắng rằng nếu Lê Văn Vân thực sự ra tay với họ thì có thể ba người họ sẽ gặp nạn.
Cuối cùng, điều mà họ không ngờ là Lê Văn Vân lại hợp tác đến vậy.
“Kiểu nào cũng được!” Người cầm sợi dây với hắng giọng nói.
“Vậy phía trước đi!” Lê Văn Vân chủ động đưa tay ra.
Sau khi ba người cột chắc dây xong, họ lại bịt mắt Lê Văn Vân, rồi đưa anh lên xe và nói: “Lên xe đi, tôi đưa anh đến đó ngay. Đừng hòng giở trò, nếu không Long Nhã Lâm...”
“Tôi đã hợp tác đến mức này rồi, còn có thể giở trò gì nữa?” Lê Văn Vân cười nói: “Đừng lo lắng, mấy người đều rất an toàn.”
Mặt ba người hơi đỏ lên, sau đó khởi động xe.
Bên kia, trong cái sân đổ nát có khoảng mười người đang đứng. Ba người Phùng Vĩ, Liễu Vân Sơn, Hầu Diệu Trần đang ngồi trước điện thoại di động, qua tai nghe truyền đến giọng nói của Lê Văn Vân và ba người kia rất rõ ràng.
“Thằng nhóc này rất tự tin.” Hầu Diệu Trần nói: “Tôi nghe thấy giọng điệu của nó đã tức lên rồi.”
“Chờ cậu ta đến, hy vọng khi nhìn thấy ba người chúng ta thì cậu ta cũng vẫn bình tĩnh như vậy!” Liễu Vân Sơn thản nhiên nói.
“Hôm nay có rất nhiều thời gian, cứ từ từ tra tấn làm nhục cậu ta!” Phùng Vĩ nghiến răng nói.
Bên trong, Phòng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ đứng đó, trên cây cột đang trói Long Nhã Lâm. Hình như Phùng Cảnh Thiên có sở thích rất kỳ lạ, trói Long Nhã Lâm rất có nghệ thuật.
Lúc này Long Nhã Lâm cũng đã biết được tình huống cụ thể, cô ấy không nói gì, cũng chẳng la hét mà chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, nhớ kỹ khuôn mặt của từng người họ.
"U..U."
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng xe dừng lại, Phùng Vĩ đứng lên, nhếch mép cười nhạt nói: “Người đến rồi.”
Cùng lúc đó, xe dừng ở ngoài cửa, Lê Văn Vân được dìu xuống xe. Sau khi xuống xe, Lê Văn Vân nói với ba người: “Cũng được đấy, không đối xử nặng tay với tôi, lát nữa tôi sẽ đánh mấy người nhẹ tay thôi.”
Khóe miệng ba người khẽ giật giật, một người mắng: “Đừng nói nhảm, mau vào trong đi!”
Lê Văn Vân bị ba người đẩy đi vào bên trong.