Bên trong quán bar, ánh đèn lập lòe, tiếng nhạc nặng nề không ngừng vang lên. Lê Văn Vân đến cửa rồi đưa mắt nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Thi Kỳ. Bên cạnh Hoàng Thi Kỳ là hai người đàn ông đang cầm ly rượu!
Lê Văn Vân khẽ cau mày, âm thầm đổ mồ hôi thay hai người đàn ông kia!
"Người đẹp, uống một ly đi."
"Add WeChat cũng được đó!"
Lê Văn Vân vội vàng bước tới và vỗ vai bọn họ.
Hai tên đàn ông kia quay đầu lại, khi nhìn thấy Lê Văn Vân thì cau mày nói: "Có chuyện gì sao?"
“Không có chuyện gì, chỉ yêu cầu các anh tránh xa người phụ nữ của tôi một chút.” Lê Văn Vận cười với bọn họ.
Nói xong, anh trực tiếp vòng lấy eo Hoàng Thi Kỳ. Hoàng Thi Kỳ cũng rất tự nhiên dựa vào người Lê Văn Vân.
Hai tên đàn ông nhướng mày nói: "Vô vị!"
Chờ bọn họ rời đi, Lê Văn Vân mới buông Hoàng Thi Kỳ ra, cười nói: "Nếu tôi không tới thì cô dự định làm gì đây?"
“Đánh một trận thôi, còn có thể làm sao bây giờ!” Hoàng Thi Kỳ cầm ly rượu, cười hì hì nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Lê Văn Vân nhìn xung quanh, sau đó gọi người phục vụ, nói: "Đổi ghế dài!"
Hai người chuyển sang một chiếc ghế dài tương đối lệch một chút, Lê Văn Vân mới cau mày hỏi: "Sao cô lại chạy tới quán bar? Không phải cố ghét nhất mấy nơi kiểu này sao? Ở đây có mục tiêu à? Cần tôi ra tay không?"
"Chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, tôi ra tay là được. Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Bởi vì quá ồn ào, bọn họ không thể không dựa vào gần nhau mà nói chuyện!
Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó cúi người nói vào tai Hoàng Thi Kỳ: "Ấn giả đã xuất hiện rồi. Tên đó và Hồng Liên đang hợp tác với nhau, muốn ra tay với một cô gái nhà họ Vương ở Lâm Hải."
“Cái gì?” Hoàng Thi Kỳ nhướng mày hỏi: “Thật sao?
“Ừ!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Bây giờ đám người bác sĩ Phạm cũng đến Lâm Hải rồi. Cô ấy hỏi tôi muốn xin số điện thoại của cô!”
Hoàng Thị Kỳ cau mày nói: "Anh cho bọn họ số điện thoại của tôi rồi à?"
“Cho rồi. Chắc là cô ấy tìm cô cũng vì chuyện này, có thể không chắc chắn hoàn toàn sẽ phòng vệ tốt trước ẩn giả, đoán là sẽ nhờ cô giúp đỡ” Lê Văn Vân nói.
Hoàng Thi Kỳ bình tĩnh nói: "Trước khi báo thù, tôi sẽ không trở về, cũng sẽ không giao thủ với bất cứ ai trong Người Gác Đêm."
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh cảm thấy Hoàng Thi Kỳ có chút kỳ lạ. Anh trầm ngâm hỏi: "Số 2, cô đang giấu tôi điều gì đó?"
Sắc mặt của Hoàng Thi Kỳ khẽ biến đổi, cô ta nhìn về phía Lê Văn Vân!
Đồng thời, trong phòng bao ở tầng hai của quán bar, cửa sổ của một phòng bao trong số đó được mở ra. Cửa sổ của phòng bao ở tầng hai của quán bar Lưu Hỏa được trang bị kính cách âm, khi mở cửa sổ là có thể hòa vào bầu không khí của tầng một. Nếu đóng nó lại thì bên trong lại vô cùng im lặng, hơn nữa từ vị trí tầng hai có thể nhìn thấy rõ ràng hầu hết những nơi trong tầng một.
Trong phòng bao này chính là đám người Đỗ Tịch Tịch và Diệp Mộng.
Lúc này, Đỗ Tịch Tịch mở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Bỗng nhiên, ánh mắt cô ấy khẽ chuyển động, nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ ở cách đó không xa. Cô ấy cũng nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó rất thân mật với nhau, lông mày của cô ấy không khỏi hơi nhăn lại!
“Hừ, tên này quả nhiên là đồ háo sắc, lại chạy đến đây tìm gái” Đỗ Tịch Tịch bĩu môi khịt mũi.
Nhìn thấy Đỗ Tịch Tịch đang lẩm bẩm gì đó, Diệp Mộng hỏi: "Sao vậy?"
"Lê Văn Vân và một người phụ nữ đang tình chàng ý thiếp ở dưới này. Vấn đề của Lê Văn Vân quá lớn."
Đỗ Tịch Tịch lẩm bẩm.
Câu nói của cô ấy khiến các cô gái trong phòng bao cũng tò mò đứng dậy, sau đó chạy ra tới bên cạnh cửa sổ.
"Suỵt!"
Bởi vì bọn họ đứng ở cửa sổ, người ở dưới cũng có thể nhìn thấy lầu hai, không thể nghi ngờ là một phong cảnh cực kỳ đẹp!