Thần sắc Tôn Hạo thay đổi. Anh ta liếc mắt nhìn Lê Văn Vân một cái, híp mắt nói: "Vậy em hãy nói cho anh biết xem người em thích là ai, sau này anh sẽ cư xử theo hướng của anh ta, không phải là được rồi sao?"
Tròng mắt Vương Giai Kỳ chuyển động.
Trái tim Lê Văn Vân đập dữ dội, anh cảm thấy cô gái này chỉ vì không muốn gả nên bịa đại một lý do mà thôi.
Lê Văn Vân ho khan một tiếng, đặt chiếc đũa trong tay xuống, nhìn Vương Húc nói: "Tổng giám đốc Vương, trong nhà các ông đã có chuyện, tôi về trước đây. Lời cảm ơn tôi đã nhận. Tôi chỉ có chút sức mạnh mà thôi, không cần để ở trong lòng."
Anh có chút lo lắng Vương Giai Kỳ không tìm được ai mà nói thích anh. Anh không muốn chịu cái nồi đen này đâu!
“Bữa cơm hôm nay không phải để các người làm thân, mà là để cảm ơn Lê Văn Vân.” Ngay lúc này, Vương Quốc Thịnh nhẹ giọng lên tiếng.
Nghe được lời Vương Quốc Thịnh nói, sắc mặt của gia đình Tôn Hạo đều hơi giật mình. Bọn họ nhìn về phía Lê Văn Vân, không hỏi thêm câu nào.
Vương Quốc Thịnh nhìn Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, cậu đừng để ý, chỉ là vừa khéo gặp chút chuyện thế thôi."
Lê Văn Vân vội nói: "Không sao đâu, các người đúng lúc có chuyện thì nói trước đi. Kỳ thật không cần để ở trong lòng, hơn nữa việc này cũng là điều tôi nên làm, đôi bên cùng có lợi thôi."
Nhìn thấy Lê Văn Vân thực sự có vẻ muốn rời đi, mọi người đều khẽ nhíu. mày, kể cả Tôn Hạo.
Vương Quốc Thịnh nhướng mày nói: "Được rồi, cậu đã nhất định phải rời đi, Vương Húc!"
“Được thôi, bố!” Ông ta nói với Vương Quốc Thịnh, sau đó đứng dậy và nói với Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, cậu đi với tôi một chút, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Lê Văn Vân gật đầu, đứng dậy đi theo Vương Húc ra khỏi phòng ăn.
Vương Húc đưa anh qua phòng khách và vào bên trong một phòng làm việc rất lớn. Vương Húc nói: "Cậu ngồi đi!"
“Có chuyện gì vậy?” Lê Văn Vân hỏi.
Vương Húc gật đầu nói: "Cậu cũng biết lần này Hồng Nguyệt và Bóng Tối, sở dĩ bọn họ muốn đối phó với chúng tôi, muốn động thú với Vương Giai Kỳ là vì cái gì nhỉ?"
Lê Văn Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ là biết. Thứ nhất là muốn lôi kéo các người. Thứ hai, chắc là muốn lấy được thứ gì đó từ trong tay các người. Nếu tôi không đoán sai, chắc là xương cốt linh tinh gì đó."
Vương Húc gật đầu nói: "Quả thật là như thế. Trước đây, Lâm Thiếu Hoa âm thầm đến thăm hỏi bố tôi, nhưng trong lúc thương lượng với bố tôi đã bị bố tôi đuổi ra khỏi nhà."
“Có rất nhiều khi đều là vấn đề về lựa chọn mà thôi. Người Gác Đêm cũng tốt, hoặc trận doanh khác cũng được.” Vương Húc nói đến đây, bình tĩnh nói: “Chúng tôi làm rất nhiều chuyện đều để lo lắng cho chuyện truyền thừa và nối dõi tông đường của Người Gác Đêm, bao gồm để Giai Kỳ gả cho Tôn Hạo!"
“Tôi biết, tuy rằng vừa rồi cậu không nói, nhưng nhìn ánh mắt và thần thái của cậu thì có vẻ có chút khinh thường.” Vương Húc nói: “Cậu cảm thấy chúng tôi có tiền rồi mà còn hy sinh hạnh phúc của con cái, đại loại vậy."
Đối với lời ông ta nói, Lê Văn Vân từ chối cho ý kiến.
Đối với loại gia tộc này mà nói, đến một lúc nào đó, truyền thừa gia tộc ngược lại là ưu tiên hàng đầu. Và dù nhà hào phú có lớn đến đâu thì cũng có ngày họ sa sút.
Vì nối dõi của gia tộc, bọn họ sẽ khiến gia tộc ngày một lớn hơn.
Lúc này, tình cảm trai gái không còn quá quan trọng như thế nữa.
Lê Văn Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng mà, dù sao các người cũng suy nghĩ một chút về cảm nhận của Vương Giai Kỳ chứ. Chẳng lẽ các người không nhìn ra được, đối với Tôn Hạo này, cô ấy cũng không thích, thậm chí là có thêm một ít phản cảm sao?"
“Đương nhiên, đây chỉ là lời nói của tôi mà thôi. Tôi biết các người đang cân nhắc điều gì.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Huống hồ, không ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Cho dù các người kết thân với nhà họ Tôn, xem ra là các người hợp tác bền chặt, nhưng một ngày nào đó trong tương lai sẽ trở thành cái gì thì thật khó nói.