Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng làm việc, Lý Giai Dao và Lý Vân cùng đứng bên cạnh Lê Văn Vân, ngay lập tức bọn họ cảm thấy rất yên tâm. 

Bọn họ cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy chắc chắn Lê Văn Vân có thể giúp đỡ bọn họ xử lý tốt chuyện này, sẽ không để cho bọn họ phải chịu thiệt thòi. 

Mà thực tế cũng chính là kết quả như vậy. 

Vu Dật ngồi dưới đất, lúc này đầu óc ông ta đã sắp nổ tung. 

Mất đi ba khách hàng, ngày mai văn phòng chắc chắn sẽ có biến động lớn. 

Vị trí giám fofosc của ông ta chắc chắn là không làm được nữa, nhưng nếu chuyện ngoại tình bị lộ ra ngoài, người nhà họ Tạ hẳn sẽ không tha cho ông ta. So ra thì e rằng sự ảnh hưởng từ việc mất mấy khách hàng này còn lớn hơn một chút so với chuyện kia. 

Ông ta đen mặt nhìn về phía Phó Vũ San nói: “San San, đi xin lỗi đi.” 

Phó Vũ San ngây ngẩn, cô ta khiếp sợ nhìn Vu Dật, dường như không ngờ rằng Vu Dật lại thật sự bảo cô ta đi xin lỗi hai người Lý Giai Dao và Lý Vân. 

Thực tế cho đến hiện tại, cô ta vẫn luôn khinh thường hai người này. 

1 ơi..” Phó Vũ San mím môi. 

“Đi xin lỗi.” Vu Dật lặp lại câu kia một lần nữa, giọng điệu đã trở nên cứng rắn. 

Phó Vũ San cắn chặt răng rồi đi tới trước mặt Lý Vân và Lý Giai Dao, có chút mất kiên nhẫn nói: “Tôi xin lỗi.” 

Lý Giai Dao và Lý Vân đều sững người. 

“Không có thành ý gì cả.” Đúng vào lúc này, Phạm Nhược Tuyết nhàn nhạt nói. 

“Xin lỗi cho tử tế vào.” Vụ Dật cắn răng sau đó chủ động đi qua, khom lưng trước hai người, nói: “Tôi xin lỗi, là do chúng tôi không trông chó cẩn thận, không xích nó lại để nó chạy lung tung, cắn phải hai người gây nguy hiểm cho hai người, đây là lỗi của chúng tôi. Sau đó chúng tôi còn tỏ thái độ cứng rắn muốn bắt hai người bồi thường tiền, thật sự đây là lỗi của chúng tôi, hi vọng mọi người có thể tha thứ.” 

Phó Vũ San ngây người, khiếp sợ nhìn vào Vu Dật, sau đó cắn chặt răng cũng cúi thấp đầu nói: “Tôi xin lỗi, hi vọng hai người tha thứ cho tôi.” 

Lý Vân và Lý Giai Dao đều là người đơn giản, trông hai người bọn họ thành khẩn như thế, Lý Vân vội vàng nói: “Không sao không sao, giải thích rõ ràng là được rồi.” 

“Xem ra các người cũng biết điều đấy.” Lê Văn Vân cười khẩy một tiếng: “Được, nể tình bạn tôi đã tha thứ cho các người, tôi cũng lười so đo với ông.” 

Vu Dật cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Cậu Vân, chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi, xin hỏi liệu cậu có thể để cho ba nhà bọn họ..” 

“Ông thấy sao, nếu như tôi không gọi điện thì ông sẽ xin lỗi à?” Lê Văn Vân liếc nhìn ông ta hỏi. 

Vu Dật thở dài một hơi, cũng không hỏi nhiều thêm nữa. 

Ông ta rất hối hận, không ngờ người chống lưng cho hai kẻ quê mùa kia lại có thể ép bức ông ta thành thế này. 

Lê Văn Vân nhàn nhạt liếc nhìn tên quản lý tòa nhà. 

Người trong phòng quản lý lúc này hoàn toàn sững sờ. 

Người sống trong khu biệt thự bị một người sống trong khu vực nhà lớn áp đảo đến nỗi không dám ho he gì. Giờ thì bọn họ đã biết lần này đứng nhầm phe rồi. 

“Trước ngày mai tôi cần một lời giải thích.” Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn bọn họ nói: “Lê Văn Vân, chúng ta đi.” 

Vừa nói, cô vừa đỡ lấy Lê Văn Vân. 

Cơ thể Lê Văn Vân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hôm nay lại ngồi xe rất lâu, giày vò gần một ngày trời. Vừa rồi bởi vì hai người Lý Vân và Lý Giai Dao mà lại nổi giận, trạng thái cơ thể của anh thực sự không ổn lắm, cô muốn kết thúc ở đây sớm một chút, để cho Lê Văn Vân có thể được nghỉ ngơi đầy đủ. 

Lê Văn Vân liếc nhìn người trong phòng bất động sản, sau đó gật đầu nhìn về phía Lý Vân nói: “Lý Vân, Giai Dao, chúng ta đi thôi.” 

Hai người Lý Giai Dao đều sửng sốt, bọn họ lần đầu tiên tới Yên Kinh, vận may không quá tốt đẹp, chuyện trải qua cũng không ổn lắm, có điều may mắn là hiện tại dường như mọi chuyện đã vượt được qua rồi. 

Bọn họ lặng lẽ nhìn thoáng qua Vu Dật và Phó Vũ San bên cạnh rồi đi theo đám người Lê Văn Vân ra khỏi phòng. 

Về phía phòng quản lý sẽ bị xử lý ra sao, Phạm Nhược Tuyết không quan tâm tới nữa. 

Nhưng tên quản lý kia, bất kể là Lê Văn Vân hay Phạm Nhược Tuyết đều không có ý định buông tha cho anh ta. 

Đuổi việc là điều đương nhiên không cần nghĩ. 

Đợi sau khi bọn họ rời đi, lúc này Phó Vũ San mới rầu rĩ không vui nói: “Chồng ơi, sau anh phải xin lỗi kẻ đó cơ chứ, còn bắt em phải xin lỗi cùng nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK