Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đm, người anh em, chắc cậu đang chém gió rồi, ngồi ngây ngốc trong tù chín năm, vừa ra cậu đã đặc biệt nói cho tớ biết, cậu là ông chủ của tập đoàn Hãn Vũ ư? Cậu định phát tớ à!” Khương Vĩ Nhìn thấy Lê Văn Vân, chạy nhanh lại đây, quát lớn. 

Lê Văn Vân ngẩn ra nói: “Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, tớ không ngồi tù, sao cậu vẫn không tin?” 

“Lê Văn Vân ơi, cậu cũng đừng lừa tớ nha, tập đoàn Hãn Vũ là một trong những công ty lớn nhất ở Lâm Hải, sản nghiệp trải rộng khắp các ngành sản xuất, giá trị thị trường đã hơn trăm tỷ...” Khương Vĩ trước sau đều cả thấy không thể tin được! 

“Ôi chao, yên tâm đi, bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu sẽ được làm việc ở đây, nhìn thấy toà văn phòng này không? Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ có một văn phòng vừa rộng lớn vừa xa hoa!” Lê Văn Vân vỗ vỗ bả vai Khương Vĩ. 

“Ối chà, cậu đừng làm loạn nữa, chúng ta mau đi thôi.” Từ đầu đến cuối Khương Vĩ đều cảm thấy Lê Văn Vân đang đùa dai với mình, loại chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu ta. 

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng ngay trước mặt bọn họ, ngay khi cửa xe hạ xuống, một cái đầu ló ra từ ghế phụ, dò xét, ngờ vực cất tiếng: “Khương VT? 

Lê Văn Vân cũng quay đầu qua nhìn, đúng lúc này, Lê Văn Vân khẽ nhúc nhích. 

Trên xe có hai người, bên ghế phụ là một người con gái, còn bên ghế lái lại là một người đàn ông đeo kính vô cùng nhã nhặn! 

Hai người kia Lê Văn Vân đều quen biết! Cả hai đều là bạn học cấp ba của anh! 

Nam thì là lớp trưởng của bọn anh, tên là Tôn Húc, mà nữ lại là hoa khôi trong lớp bọn họ, tên là Tô Văn. 

Ngay khi Lê Văn Vân nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng đã nhìn thấy Lê Văn Vân, Tô Văn vô cùng ngạc nhiên nói: “Lê Văn Vân, vậy mà cậu đã được ra tù rồi ư? Không phải nói cậu bị kết án tù chung thân sao?” 

Lê Văn Vân cau mày. 

Ở bên ghế lái, Tôn Húc mở cửa xe rồi bước xuống, nhìn hai người Lê Văn Vân và Khương Vĩ, cười nói: “Các cậu đây là... Định đến công ty của chúng tôi để phỏng vấn sao? Công ty của chúng tôi chỉ nhận sinh viên đã tốt nghiệp từ các trường 985 mà thôi.” 

Bởi vì Khương Vĩ nghĩ đến để đi làm nên ăn mặc rất nghiêm chỉnh, tây trang thắt cà vạt. Điều này khiến Tôn Húc nghĩ rằng hai người đều đến để phỏng vấn. 

Lê Văn Vân và Khương Vĩ đều cau mày. 

Còn chưa kịp mở mồm nói chuyện, Tôn Húc lại nói tiếp: “Sao các cậu nhận được thông báo vậy nhỉ, thông thường thì công ty chúng tôi sẽ không nhận người từ những người cao đẳng để phỏng vấn. Nhưng mà dù sao cũng là bạn học cũ, các cậu đến phỏng vấn, đương nhiên tôi cũng sẽ quan tâm các cậu hơn một chút, bây giờ tôi ở trong tập đoàn Hãn Vũ cũng xem như là một quản lý nho nhỏ, mặc dù hơi nhỏ nhưng lương hàng năm cũng từ trăm đến nghìn rồi.... để tôi đi đánh tiếng với bọn họ.” 

Nói xong, anh ta nhìn về phía Lê Văn Vân: “Chỉ có điều Khương Vĩ thì còn tạm được, chứ Lê Văn Vân thì... Đã từng ngu ngốc ở trong tù, muốn vào công ty của chúng tôi thực sự không có cửa đâu.” 

Trong lòng Lê Văn Vân và Khương Vĩ đều không còn gì để nói. 

Còn cần chúng tôi nói gì nữa à? Cậu đã đem ngọn ngành gốc rễ nói ra hết luôn rồi. 

Khoe hết cả ra rồi. 

Trong lòng Lê Văn Vân thầm cười, sau đó nói: “Không phải, tôi không đến để phỏng vấn, tôi chỉ đến cùng Khương Vĩ mà thôi.” 

“À.” Tôn Húc gật gù nói: “Hoả ra là như vậy à.” 

Khương Vĩ không muốn nghe thằng nhóc này khoe khoang nữa, vội vội vàng vàng nói sang chuyện khác: “Tô Văn cũng làm việc ở đây sao? Xem tình hình của hai người thì không giống với đồng nghiệp lắm nhỉ.” 

Trên mặt Tôn Húc lộ ra một chút đắc ý, sau đó nói: “Đúng vậy, lúc trước Tôn Văn làm việc ở đây, bị tôi bắt được, chúng tôi đã kết hôn được một năm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK