Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chiếc máy bay nhỏ, bên trong tương đối rộng rãi, một hàng người sau khi lên máy bay thì phát hiện trên máy bay có hai tên mặt mũi sưng húp, hai tay bị còng lại. 

Đám Ngô Nghiêu bước vào, nhìn thấy hai người họ thì bất ngờ: "Hai người này là ai?" 

Hai người nhìn đám Đỗ Tịch Tịch, không nói gì? 

Ngô Nghiêu thấy họ không nói gì thì cũng tìm chỗ ngồi xuống. 

Hai người này chính là Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ sắp bị lưu đày đến khu Tội Ác. 

Lúc này, trên mặt hai người họ đều có vẻ thảm thương, Phòng Cảnh Thiên là anh trai nên vẫn cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng, anh ta nhìn Phùng Tịnh Vũ rồi nói: "Tịnh Vũ, đừng lo, bất kể thế nào thì chúng ta cũng đều ở mức cao cấp, đến khu Tội Ác rồi cũng sẽ ở tầng trung, không phải bố đã nói rồi sao? Chúng ta đi rồi sẽ tìm một chỗ có thể lực để vào, sau đó với năng lực của chúng ta thì vẫn có thể sống rất thoải mái." 

Phùng Tịnh Vũ thảm thương nói: "Em... không muốn tiếp xúc với người ở thế giới ngầm, em vẫn muốn về Yên Kinh, em còn có bạn gái ở đó, em sợ đi khu Tội Ác rồi em sẽ chết ở đó." 

Phùng Cảnh Thiên thở dài rồi nói: "Chúng ta cũng không ngờ Lê Văn Vân đó lại ghê gớm như vậy, cũng không ngờ anh ta nhẫn tâm vậy, trực tiếp..." 

Nói đến đây, anh ta cắn răng: "Không phải bố đã nói rồi sao? Khu Tội Ác khá là nguy hiểm với bên ngoài nhưng thật ra nói thẳng vẫn là một khu đô thị, chỉ là nơi có nhiều chuyện ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi, đến lúc đó chúng ta cũng có thể tiến bộ, với tài năng của chúng ta cũng không yếu kém, nhỡ vận may chúng ta tốt, đến được siêu cấp, hoặc quen biết được với ông trùm nào đó thì cũng có thể thoát ra, chúng ta sẽ khiến Lê Văn Vân trả giá!" 

Đám Ngô Nghiêu ở phía trước nghe thấy họ nói chuyện thì ngây ra, Khương Vĩ quay đầu lại nhìn hai người họ rồi nói: "Các người biết Lê Văn Vân?" 

Hai người Phùng Cảnh Thiên nhìn họ, không dám nói gì tiếp. 

Đồng thời, một cô gái trẻ xinh đẹp bước tới hỏi: "Các vị, nếu không vấn đề gì thì chúng ta xuất phát nhé!" 

"Đợi một chút!", Ngô Nghiêu vẫy tay: "Chúng tôi xử lí chút chuyện." 

Nói xong, anh ta và Khương Vĩ đứng dậy, bước đến trước mặt Phòng Cảnh Thiên, anh ta sờ mũi rồi nói: "Các anh không nói tôi cũng đoán được, nếu các anh do Lê Văn Vân gửi sang thì chúng tôi cũng phải chào hỏi các anh một chút mới được." 

Phùng Cảnh Thiên cảm thấy không ổn lắm, họ nhìn hai người Khương Vĩ rồi nói: "Hai người... rốt cuộc muốn làm gì!" 

"Chúng tôi...", Khương Vĩ và Ngô Nghiêu nhìn nhau, sau đó cười nói: "Đương nhiên là muốn đánh hai người một trận!" 

"Bốp!" 

"Bốp!" 

"Bốp!" 

Hai người họ vừa bị còng tay vừa bị cố định trên ghế, hoàn toàn không cách nào đánh trả, thế là lại bị đánh một trận tơi bời! 

Sau khi đánh xong, Khương Vĩ mới nhất hất tay mình: "Bà nội nó chứ, đánh đau hết cả tay ông" 

Nói xong, anh ta nhìn tiếp viên hàng không cười: "Có thể cất cánh rồi!" 

Nữ tiếp viên hơi ngơ ngác, sau đó vẫn cười nhẹ: "Chuyến bay đến khu Tội Ác, thời gian bay 15 tiếng, mời quý khách ngồi chắc, thắt chặt đai an toàn. Máy bay sẽ cất cánh sau năm phút nữa." 

Lê Văn Vân đương nhiên không biết đám bạn mình đã lên máy bay đến nơi thiên đường của thế giới ngầm. 

Đương nhiên, là thiên đường, cũng là địa ngục! 

Ăn cơm xong, anh bám theo Phạm Nhược Tuyết đòi rửa chén xong thì nằm ườn ra sofa. 

Hôm nay anh có hơi mệt thật. 

Phạm Nhược Tuyết nghĩ ngợi rồi vẫn chủ động đến bên cạnh Lê Văn Vân, mát-xa phần đầu cho anh! 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK