Cô nuốt nước bọt, sau đó hỏi: “Cô... Và Lê Văn Vân... có quan hệ như thế nào?”
Hoàng Thi Kỳ cầm điện thoại di động của cô, gọi vào số mình một cái, sau đó hơi mỉm cười nói: “Sau này cô sẽ có cơ hội biết!”
Nói xong, Hoàng Thi Kỳ cất điện thoại, rời khỏi ngân hàng Tân Hải!
Ở nơi khác, Lê Văn Vân vẫn đang duy trì một tư thế hơn một tiếng đồng hồ, anh hoàn toàn không nhúc nhích một chút nào.
Vương Giai Kỳ ngồi bên cạnh tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Bình thường trước đây bọn họ cũng tìm mẫu cơ thể người, nhưng những người đó giữ nguyên tư thế được một lúc xong sẽ hơi điều chỉnh một chút, cái kiểu duy trì nguyên một tư thế, bất động như Lê Văn Vân thế này thật sự rất hiếm thấy.
Đương nhiên, cái kiểu khiêu chiến thời gian này với Lê Văn Vân mà nói, thật sự là quá đơn giản.
"Ring ring."
Đúng lúc đó, điện thoại của Lê Văn Vân đặt ở bên cạnh đống quần áo đột nhiên rung lên.
Trần Hi nhíu mày, cô đi tới cầm lên nói: “Là số lạ.”
“Cô lấy tới đây để cạnh tại tôi.” Lê Văn Vân nói.
Trần Hi gật đầu, cầm điện thoại tới bên cạnh, bấm nghe, sau đó để bên tai Lê Văn Vân.
“Alo? Lê Văn Vân mở miệng hỏi: “Cho hỏi ai đó?”.
Bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó Lê Văn Vân nghe thấy tiếng khóc sụt sùi, dường như người ở đầu bên kia đang kích động.
“Này, nói đi.” Lê Văn Vân cau mày nói: “Có phải gọi nhầm số không thế.”
Lúc này, bên kia dường như đã điều chỉnh lại được tâm trạng, thế nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào: “Lê Văn Vân, đoán xem tôi là ai?”
Đùng!
Nghe được giọng nói này, đầu Lê Văn Vân như nổ tung, anh đột nhiên đứng lên, đoạt lấy điện thoại trong tay Trần Hi, rất kích động nói: “Cô đang ở đâu? Tôi lập tức tới đón cô!”
Lê Tử Dụ ở bên cạnh thấy thế nhíu mày: “Anh đang làm người mẫu cơ thể đấy, bảo anh đừng nhúc nhích mà anh nghe không hiểu sao?”
Lê Văn Vân không phản ứng lại anh ta, anh kẹp điện thoại di động bằng vai, vội vàng khoác áo lên.
Tốc độ mặc đồ của anh suýt nữa đã khiến Vương Giai Kỳ và Trần Hi phải rớt cằm.
“Tôi ở đường Tân Giang, đối diện ngân hàng công thương!” Đầu dây bên kia vang lên câu nói thứ hai.
“Đứng ở đó đừng đi đâu, tôi tới ngay!” Lê Văn Vân nói xong cúp điện thoại.
Sau đó anh quay lại nói với Trần Hi: “Trần Hi, sợ là tôi không tiếp tục làm mẫu cho cô được nữa, lần sau có thời gian thì hẹn dịp khác nhé, bây giờ có chuyện rất quan trọng tôi cần phải xử lý.”
Lê Tử Dụ cười lạnh nói: “Ha, chuyện quan trọng gì hả, đi gặp người tình nhỏ sao? Tôi vừa nghe thấy rồi, là một người phụ nữ gọi điện cho anh...”
Anh ta còn chưa nói xong, Lê Văn Vân đã đột nhiên lườm anh ta một cái, ánh mắt ấy lạnh như băng!
Lê Tử Du nói được một nửa thì bị chặn ngang họng, sau đó nuốt nước bọt một cái, không dám nói thêm gì.
Nhưng Vương Giai Kỳ ở gần đó thì lại hơi kinh ngạc một chút xong vẫn nở nụ cười.
Trần Hi gật đầu một cái nói: “Ừm, không sao, bức tranh này tôi vẽ cũng gần xong rồi, xử lý thêm chút là được, anh có chuyện.”
Cô ấy còn chưa nói hết, Lê Văn Vân đã lập tức đẩy cửa rời đi.
“Có lẽ là một cô bạn, vừa nãy khi nhận được điện thoại, anh ta cũng hơi sốt ruột” Lê Tử Dụ ở bên cạnh nói.
Nghe Lệ Tử Dụ nói vậy, Trần Hi nhíu mày một cái, Vương Giai Kỳ thì lại mở miệng hỏi: “Trần Hi, Lê Văn Vân này thật sự từng ngồi tù chín năm sao?”
“Hình như là thế” Trần Hi nói.
“Sao tôi lại cảm thấy chín năm qua anh ta đi lính vậy nhỉ. Một giờ vừa qua anh ta chẳng nhúc nhích tí nào.” Vương Giai Kỳ nở nụ cười nói: “Nghị lực như thế không phải thứ mà người bình thường có nổi đâu.”
Trần Hi ngẩn ra, sau đó nhìn cánh cửa đang dần khép lại, chép miệng, không biết đang nghĩ gì.