“Hôm nay không biết cặp vợ chồng đó bị làm sao, hình như hai người đó đã trêu chọc người của Phất Lai, nên bị dẫn tới chỗ của Phất Lai rồi, bọn họ nhờ bố tìm người giúp bọn họ, sau đó bọn họ xách dao... đi qua đó chém giết rồi.” Lâm Chí Viễn nói.
“Cái gì?” Hai cô gái nhất thời kinh ngạc đến biến sắc.
“Bọn... bọn họ đi tới chỗ của Phất Lai để chém giết ư?” Chu Linh Linh ngạc nhiên hỏi.
Trên thực tế, sau đó cô ta đã tới quán bar Dạ Sắc mấy lần, cũng từng ôm mộng tưởng, hy vọng Lê Văn Vân là vị lúc trước, nhưng sau đó cô ta lại cực kỳ thất vọng, ngoài việc Lê Văn Vân có vẻ ngoài giống hệt vị kia thì hoàn toàn không có vẻ ngang ngược giống như lúc trước.
Anh vẫn yêu tiền như mạng, có người cho tiền boa là cười ra mặt, vì thế cô ta còn cố ý mời người khác tới thử nghiệm anh.
Theo cô ta thấy, Lê Văn Vân là người cực kỳ hèn mọn, không hề có bản lĩnh, nhát như thỏ đế, yêu tiền như mạng.
Thế mà bây giờ Lâm Chí Viễn lại nói cho bọn họ biết, mấy người Lê Văn Vân cầm dao đi tới địa bàn của Phất Lai để chém giết.
“Nói tới chuyện này cũng rất kỳ lạ.” Lâm Chí Viễn nói: “Đa số tiểu đội của bọn họ đều là cao thủ, nhưng hình như lại nghe theo Lê Văn Vân răm rắp. Thậm chí bố còn nghi ngờ cậu ta chính là vị kia, nhưng tiếc là không phải. Bố đoán, có lẽ ở bên ngoài hòn đảo này, cậu ta cũng là người có địa vị rất cao, hình như mấy người này đều lấy cậu ta làm trung tâm”
Không biết tại sao, cả Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đều trở nên hơi sốt ruột.
Anh chỉ đơn giản là có vẻ ngoài giống nhau mà thôi, chỉ cần Lê Văn Vân không nói ra, thì ít nhất bọn họ có thể nhìn tướng mạo của Lê Văn Vân rồi tưởng tượng ra dáng vẻ của người kia.
Lâm Khả Hân hơi sốt sắng, nên đứng dậy nói: “Bố, bố có thể giúp bọn họ được không?”
Lâm Chí Viễn thở dài nói: “Sao bố có thể giúp được chứ? Lần này đâu phải là thể lực nhỏ bé gì, mà là Phất Lai đấy.”
“Bố cũng muốn giúp vì bố khá coi trọng thực lực của bọn họ, nếu bọn họ cộng thêm chúng ta, e rằng chúng ta có thể nhảy một bước trở thành thế lực có cấp bậc tương đương với Phất Lai, nhưng bố không thể nào lấy tính mạng của anh em trong Phúc Thanh Hội để đặt cược được.” Lâm Chí Viễn nói: “Vì thế, lần này bố cũng lực bất tòng tâm”
“Không được, con phải đi tới đó xem sao.” Lâm Khả Hân bỗng đứng dậy nói.
“Con đứng lại đó cho bố.” Lâm Chí Viễn nhìn Lâm Khả Hân nói: “Hôm nay con không được phép đi đâu cả, từ đầu đến cuối Lê Văn Vân không phải là người kia”.
Lâm Khả Hân khẽ run lên.
Nhưng đúng lúc này, Chu Linh Linh lại không nói hai lời, dứt khoát chạy ra ngoài.
“Linh Linh, cháu đứng lại đó cho chủ” Lâm Chí Viễn nói.
Chu Linh Linh cười khẩy đáp: “Chú Lâm, chú là bố của Khả Hân, chứ không phải là bố của cháu.”
Dứt lời, cô ta chạy ra khỏi biệt thự.
Ở bên này, ở khu biệt thự của thuộc hạ Phất Lai.
Hành động đánh nhau ở bên này đã sớm thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở xung quanh, không ít người đều đi ra ban công, nhìn thấy một đám người đang nằm ở dưới đất, rồi lại nhìn mấy người Lê Văn Vân.
Mấy người sống ở đây đều đen mặt, không ít người dứt khoát cầm vũ khí, nhảy xuống từ trên ban công. Bọn họ từ tốn đi tới bao vây mấy người Lê Văn Vân.
Trong đó có không ít cao thủ đỉnh cấp.
Bảy người Lê Văn Vân vẫn đứng ở đó chẳng hề sợ hãi.
Phạm Nhược Tuyết che mắt Lại Dĩnh lại, không để cho cô bé chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này.
Còn bọn họ thì đang quan sát Nato.
Người này chính là tên dây dưa với Lâm Khả Hân, rồi bị Cố Bạch hành hung một trận hồi trước.
Nhưng mấy ngày nay, hình như vết thương trên người anh ta đã lành rồi, anh ta mặc một bộ độ đơn giản, cười như không cười quan sát Cố Bạch nói: “Ha, mẹ nó, tao vẫn luôn tìm kiếm
mày, không ngờ mày lại chủ động tìm tới cửa. Nếu mày đã tới đây rồi, vậy thì hôm nay mày hãy để lại mạng ở đây đi.”
Lê Văn Vân ngẩng đầu nhìn anh ta hỏi: “Anh là con trai của Phất Lai đúng không?”
Nato kiêu ngạo gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Hôm nay anh đã bắt hai vợ chồng đi đưa đồ ăn đúng không?” Lê Văn Vân bình tĩnh hỏi.
Nato gật đầu đáp: “Vậy thì sao chứ? Hôm qua tao đang đi dạo ở khu Tây, là do bọn họ bất cần làm bẩn giày của tao, đã vậy còn thiếu nợ lái xe bỏ chạy ngay.”
“Cho nên hôm nay anh đã bắt bọn họ đi, hơn nữa còn tàn nhẫn đá vào một đứa bé sao? Lê Văn Vân bình tĩnh hỏi.
“Ha ha, chỉ là bọn dân nghèo mà thôi, tính mạng của bọn họ chẳng khác gì cỏ rác, nên tao có giết cũng chẳng sao cả” Nato hờ hững đáp.
Lê Văn Vân nghe đến đây thì sát ý trong mắt đã hoàn toàn không thể che dấu được nữa, anh hỏi lại lần nữa: “Bọn họ đang ở đâu?”
“Ha ha, bọn họ sao? Bọn họ đang bị người của tạo hành hạ ở dưới tầng hầm đó.” Nato cười như không cười nói: “Không phải chứ, mày là ai thế?”
Lúc này, xung quanh Lê Văn Vân đã tụ tập ít nhất mấy chục người, xung quanh còn có mấy người khác đang không ngừng kéo đến, bọn họ đều cười như không cười nhìn Lê Văn Vân, có người còn hét lên: “Thiếu chủ, anh đứng đó nói nhảm với bọn họ làm gì, cứ chém chết là xong việc ngay ấy mà.”
Lê Văn Vân thở dài, rồi lấy một thứ được làm bằng đồng ở trong túi ra nói: “Tôi là ai ư? Anh hãy tự mình xem đi!”
Dứt lời, anh ném thẳng tấm thẻ được làm bằng đồng đó về phía anh ta.
Tấm thẻ bị ném trúng mặt Nato, rồi rơi xuống đất.
Sắc mặt Nato hoàn toàn thay đổi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Lê Văn Vân nói: “Mẹ kiếp, mày dám...”
Dứt lời, khóe mắt của anh ta liếc nhìn tấm thẻ ở dưới đất, rồi cả người cứng đờ. Sau đó anh ta nuốt nước miếng, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Chỉ nhìn thấy tấm thẻ này, cả người anh ta đã không thể nào chấp nhận được, nhất thời ngồi phịch dưới đất, ngạc nhiên thất thanh: “Thánh... thánh chủ lệnh!”.