Anh ta và Ngô Nghiêu gia nhập cùng nhau, cả hai đều thích chém gió, tính tình rất hợp nhau.
“Tịch Tịch, hay là cô thôi đi!” Trần Hiểu Nguyệt vỗ vỗ lưng Đỗ Tịch Tịch nói.
Đỗ Tịch Tịch nôn ra rồi lau miệng, sau đó cắn răng nói: “Không được, tôi nhất định phải đứng
bên cạnh Lê Văn Vân.”
“Đứng cái rắm ấy.” Ngô Nghiêu nói: “Cô còn tưởng là tiểu thuyết ngôn tình à mà đòi đứng bên cạnh anh ta. Mấy người quá nhát gan, vừa rồi nhìn thấy hai tên Hồng Nguyệt kia đã bị dọa đến mức này rồi.”
“Má nó, chẳng phải tôi đã đâm anh ta một nhát à? Thận anh ta đã bị tôi đâm xuyên còn gì.” Khương Vĩ không phục nói.
Họ vừa đấu khẩu vừa lái xe lao đi trong màn đêm.
Tổ bốn người mới nhất của Người Gác Đêm đang từ từ xuất phát.
Sau một đêm lặng lẽ, sáng hôm sau Lê Văn Vân dậy sớm đi thẳng đến công ty như thường
Khi đến tập đoàn Trí Đạt quẹt thẻ, điều khiến anh ngạc nhiên là Lâm Nhã, người thường rất đúng giờ, thậm chí đến rất sớm nhưng hôm nay chưa đến công ty.
Lê Văn Vẫn đến nhóm bán hàng thứ hai và cau mày hỏi: “Này, Lâm Nhã đâu? Không có ở đây à?”
“Hôm nay cô ấy không có ở đây” Lúc này, tổ trưởng tổ bán hàng số hai nói: “Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Hử?” Lê Văn Vân cau mày: “Không gọi điện thoại sao?”
“Không!” Hầu Bảo Khôn lắc đầu và nói: “Thật kỳ lạ, theo lý mà nói thì bình thường cô ấy luôn là người đầu tiên đến công ty, cực kỳ đúng giờ mới đúng. Không hiểu vì sao hôm nay không hề có tin tức gì, ngay cả người cũng không thấy bóng dáng đâu cả.”
Lê Văn Vân cau mày, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Nhã.
Nhưng Lâm Nhã không trả lời cuộc gọi của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân cảm thấy có gì đó không ổn.
Theo tính cách của Lâm Nhã, điều này là không thể.
Với tính cách hiền lành của Lâm Nhã, ngay cả khi cô ấy bị ốm thì nhất định sẽ gọi điện hoặc gửi tin nhắn Wechat báo một tiếng.
Nhưng cho tới bây giờ vẫn không có tin tức gì, cho nên chỉ có một khả năng, có thể Lâm Nhã đã xảy ra chuyện.
Lê Văn Vân cau mày, anh nhìn Hầu Bảo Khôn và hỏi: “Có biết địa chỉ nhà của Lâm Nhã không?”
“Chúng tôi không biết, nhưng phía nhân sự biết.” Hầu Bảo Khôn vội vàng nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Bành Hàn Đông, sau đó đến phòng nhân sự tìm hiểu thông tin của Lâm Nhã. Sau khi xác nhận địa chỉ nhà của Lâm Nhã, anh rời tập đoàn Trí Đạt lái xe đến nhà của Lâm Nhã.
Sau khi bật hướng dẫn chỉ đường lên, Lê Văn Vân khẽ cau mày!
Nhà của Lâm Nhã cách công ty họ khá xa, nếu không bị tắc đường thì cô ấy phải lái xe mất gần một tiếng. Giờ Lâm Nhã đã có ô tô rồi nên còn đỡ, trước đây chưa có ô tô thì hàng ngày cô ấy phải dậy thật sớm.
Cô gái này chính là một cô gái bình thường làm việc rất chăm chỉ.
Lê Văn Vân thở dài, anh cố gắng tăng tốc hết mức có thể phải mất gần bốn mươi phút mới đến được địa chỉ nhà của Lâm Nhã.
Vừa bước xuống xe, lông mày anh hơi nhăn lại.
Nơi này hầu như rất khó tìm thấy ở Yên Kinh.
Ở đây hầu hết đều đổ nát, những người sống ở đây đều là những người tầng lớp thấp ở Yên Kinh.
Tuy nhiên, Lê Văn Vân biết rằng mẹ của Lâm Nhã bị bệnh và cần rất nhiều chi phí phẫu thuật nên sống ở nơi giá rẻ một chút là điều bình thường.
Ở Yên Kinh, chỉ cần giá nhà nằm trong đường vành đai thứ năm đã kinh khủng rồi.
Lê Văn Vân tìm theo địa chỉ tìm số tầng, sau đó đi lên đó!
Anh tìm được số nhà, chắc chắn rằng mình đã tìm đúng nơi, sau đó giơ tay lên, vừa định gõ cửa.
Một giọng nói vang lên bên trong.
“Lâm Nhã, mày nhớ kĩ cho tao, mày là do tao sinh ra.” Một giọng nói ngang ngược vang lên bên tại Lê Văn Vân, đồng thời có tiếng đập vỡ cái chai.
“Hai mươi vạn, đưa đầy hai mươi vạn thì từ nay về sau tao sẽ không đến làm phiền hai mẹ con mày nữa.” Giọng nói thô bạo vang lên.