Chương 12: Oan gia ngõ hẹp
Đương nhiên là bà ta không đuổi kịp Lê Văn Vân!
Bà ta cảm thấy Lê Văn Vân không có điều kiện mua căn hộ ở đây nhưng Lê Văn Vân lại tiếp tục xuất hiện ở cư xá Hoa Viên, rất có thể là để trả thù mẹ con bà ta.
Cho nên bà ta đuổi theo, chạy theo mấy bước, bà ta phát hiện thật sự không đuổi kịp, đồng thời Lê Văn Vân cũng không tiến vào tòa nhà có căn hộ của bà ta mà đi vào một tòa nhà khác.
Bà ta mới thở dài một hơi, sau đó bĩu môi nói: "Tên ăn hại này."
Lê Văn Vân không thèm để ý đến Ngô Thị Hương, trong lòng anh luôn có lòng biết ơn đối với bố của Nguyễn Vũ Đồng, thế nhưng chân thực trải qua ba năm nay, anh không trả thù hai mẹ con này đã là cực hạn.
Nếu là anh của trước đây...
Đi vào thang máy, anh trở về căn hộ của Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U.
Vừa mở cửa, anh liền ngửi thấy được một hương thơm.
"Chậc chậc, lại có thể ăn cơm bác sĩ Phạm nấu, ba năm rồi chưa được ăn, tôi vô cùng mong nhớ đấy." Lê Văn Vân cười hì hì nói.
Phạm Nhược Tuyết ngoại trừ có y thuật cao siêu ra, cô còn có tài nấu nướng cực kỳ giỏi.
Phạm Nhược Tuyết nhìn thoáng qua anh, bưng một đống đồ ăn đặt lên trên bàn nói: "Sáng sớm anh đi đâu vậy."
Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn anh, ngồi xuống nói: "Nói với anh chuyện chính."
"À." Lê Văn Vân gật đầu một cái nói: "Nói chuyện cụ thể lần này đi."
"Hồng Nguyệt nhằm vào nhóm người giàu có đã không phải là chuyện lần một lần hai, theo tin tức hiện nay tôi điều tra được, lần này bọn chúng huy động ít nhất năm sát thủ thẻ đỏ." Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh nói.
Lê Văn Vân nhướn lông mày lên, lộ ra một nụ cười khinh thường, nói: "Thẻ đỏ... Một đám rác rưởi, biết vị trí của bọn chúng chứ, tôi đi giải quyết hết bọn chúng là được."
"Đây chính là điểm mấu chốt, lần này hành động của Hồng Nguyệt rất bí ẩn, mục tiêu của bọn chúng là Đỗ Tịch Tịch, nhưng căn cứ vào hành vi trước đây của bọn chúng, mục đích cuối cùng chắc hẳn là lợi dụng Đỗ Tịch Tịch để uy hiếp Đỗ Thương Bắc mà thôi, ép buộc Đỗ Thương Bắc gia nhập vào tổ chức của bọn chúng." Phạm Nhược Tuyết vừa ăn vừa bình tĩnh nói: "Trong quá trình điều tra bọn chúng, chúng ta đã tổn thất ba Người Gác Đêm rồi."
Lê Văn Vân nhướng mày, mở miệng hỏi: "Kế hoạch của các cô là gì?"
Phạm Nhược Tuyết nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, bĩu môi nói: "Chuyện này không cần anh quan tâm, lúc cần anh thì tất nhiên sẽ gọi anh."
"Được rồi!" Lê Văn Vân gật đầu.
Ở bên cạnh, Lý Tiểu U khẽ chớp mắt, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười như có như không.
...
Công ty Thịnh Thế, lúc này đã đến buổi trưa, rất nhiều người bắt đầu xuống tầng ăn cơm trưa. Giám đốc cũ đã rời đi rồi nhưng số người mời cô ta ăn cơm cũng không hề ít!
Quả nhiên, vừa đến mười hai giờ, một người đồng nghiệp liền đứng lên nói: "Nguyễn Thị Lệ, cùng đi ăn cơm không?"
Cả buổi trưa Nguyễn Thị Lệ đều có chút ngẩn ngơ, cả chuyện Trần Vũ đến đây và Lê Văn Vân đang làm gì đều khiến cô ta cực kỳ tò mò.
Vừa nghe thấy đồng nghiệp gọi như thế, cô ta cười ngọt ngào, nói: "Được!"
"Hừ, đúng lúc, có thể đi xem ông chủ mới kia, nghe nói là một người trẻ tuổi, có thể tự mình thu mua công ty bọn mình, chắc chắn là một con nhà giàu cao cấp, mình thật sự muốn gả cho người như vậy." Nguyễn Thị Lệ thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, hai người đi xuống tầng một!
Dọc theo đường đi nghe thấy không ít tiếng thảo luận.
"Ông chủ này quá trẻ tuổi rồi."
"Đúng thế, họ Lê, còn có tiền như vậy, từ trước tới giờ chưa từng nghe nói đến."
"Không biết còn độc thân hay không."
...
Trong tiếng thảo luận về ông chủ mới, Nguyễn Thị Lệ và đồng nghiệp nam đi xuống tầng dưới, đồng nghiệp nam vừa cười vừa nói: "Chúng ta ăn một nồi lẩu xào cay thì sao, ở cửa công ty có một quán hương vị không tồi chút nào."
Đồng nghiệp nam này chỉ là lốp dự phòng của Nguyễn Thị Lệ mà thôi!
Xuống đến tầng một, cô ta phát hiện không ít người khi đi ngang qua đều sẽ xem bức ảnh trên tường một chút.
Ở hàng đầu chỉ có một tấm hình, vậy nhưng khi cô ta nhìn thấy bức hình đó, cả khuôn mặt lại đột nhiên biến đổi, khiếp sợ kêu lên: "Sao lại có thể!"
Đúng vậy, cô ta sợ ngây người, trong bức ảnh ông chủ ở hàng đầu tiên kia bỗng dưng treo ảnh của Lê Văn Vân!
Tiếng kêu sợ hãi của cô ta làm cho tất cả mọi người đều nhìn về cô ta.
Nguyễn Thị Lệ nuốt nước bọt một cái, ánh mắt dừng lại trên phần tên, khi trông thấy rõ ràng ba chữ "Lê Văn Vân”, tròng mắt của cô ta đột nhiên co rụt lại, thân thể không nhịn được mà lùi về phía sau hai bước!
Nếu như nói khuôn mặt còn có khả năng giống nhau, cả mặt mũi và họ tên đều giống nhau như đúc thế này thì hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Trong một chớp mắt này, đầu của Nguyễn Thị Lệ nổ tung.
Cuối cùng cô ta đã nghĩ thông suốt, vì sao Trần Vũ lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô ta, bởi vì tất cả chuyện này... đều do Lê Văn Vân sắp xếp.
Nhưng cô ta không thể nào nghĩ ra, tại sao có thể là Lê Văn Vân!
Tên bốc vác vô dụng ở công trường kia, ngoại trừ có chút sức ra thì là một tên ăn hại không có gì cả.
"Không thể nào, không thể nào, nếu như anh ta có tiền như vậy thì không thể nào lại đến công trường làm bốc vác, cũng không thể bị khinh bỉ ba năm ở nhà, nhất định mình bị điên rồi!" Nguyễn Thị Lệ không ngừng lắc đầu.
"Nguyễn Thị Lệ, em làm sao vậy?" Ở bên cạnh cô ta, đồng nghiệp nam muốn mời cô ta ăn cơm mở miệng hỏi.
Nguyễn Thị Lệ lắc đầu nói: "Không việc gì. À, tôi có chút khó chịu, không đi ăn cơm với anh được, tôi muốn lên tầng nghỉ ngơi một chút."
"Khó chịu?" Đồng nghiệp nam liền vội vàng nói: "Khó chịu ở đâu, có cần đi khám bác sĩ không?"
Nguyễn Thị Lệ lắc đầu, không hề phản hồi đồng nghiệp nam của mình nữa, xoay người đi lên tầng.
Cô ta cảm giác hôm nay mình thực sự quá xui xẻo, quả thực là tam quan đổ nát.
...
Cư xá Hoa Viên, sau khi ăn cơm xong, Lý Tiểu U và Phạm Nhược Tuyết liền trở về phòng đi ngủ.
Lê Văn Vân nằm trên ghế sofa xem video một lúc, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên.
Anh cầm lên nhìn thoáng qua, là một số điện thoại lạ hoắc, anh ấn nghe cuộc gọi, nói: "Alo!"
"Alo, cậu Lê, tôi là Đỗ Thương Bắc." Ở đầu dây điện thoại bên kia, Đỗ Thương Bắc lên tiếng.
Không đợi Lê Văn Vân trả lời, ông ấy lại vội vàng nói: "Là thế này, tôi đã tìm giám đốc Đặng của Ngân hàng Tân Hải hỏi xin điện thoại của cậu, hôm qua tôi đưa cậu danh thiếp, cậu vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi, cho nên tôi mới hỏi xin giám đốc Đặng, cậu đừng thấy lạ."
Lê Văn Vân suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện như thế.
"Có chuyện gì sao?" Lê Văn Vân hỏi.
Đỗ Thương Bắc vội ho một cái, nói: "Không có gì, trước đây cậu đã cứu tôi một mạng, tôi vẫn muốn tự mình cảm ơn một lần, cho nên muốn đích thân mời cậu ăn một bữa cơm lúc sáu giờ tối nay, địa điểm là tầng cao nhất của khách sạn Vạn Hào, ngoài ra còn có ít chuyện muốn nói với cậu một chút."
"Không thành vấn đề." Lê Văn Vân gật đầu nói.
Cúp điện thoại xong, Lê Văn Vân thở ra một hơi, ngồi xếp bằng, bắt đầu ngồi thiền điều khí. Ở võ học, anh đã hoang phí ba năm!
Mãi cho đến năm rưỡi chiều, Lê Văn Vân mới mở hai mắt ra, lại thở ra một hơi, anh rửa mặt qua loa một chút, đứng dậy, đón xe đi đến khách sạn Vạn Hào.
Lê Văn Vân lại gặp Cao Phái và Trần Nghị, hai người họ đang đứng ở cửa. Trần Nghị có chút mong đợi nhìn một nơi cách đó không xa!
"Cao Phái, anh không lừa tôi đấy chứ, bạn thân của Nguyễn Vũ Đồng thực sự không thua kém cô ta sao?" Trần Nghị nói với vẻ mặt mong đợi.
"Tôi gặp rồi, nhưng mà anh có thể giải quyết được hay không thì là chuyện của anh." Cao Phái bĩu môi nói.
Trần Nghị nuốt nước miếng một cái nói: "Có thể trở thành bạn thân với Nguyễn Vũ Đồng, chắc hẳn cũng là phụ nữ coi trọng đồng tiền, tôi thành thạo giải quyết loại phụ nữ như thế, chờ khi chơi chán rồi, chúng ta còn có thể trao đổi một chút."
Cao Phái nghe nói như vậy, trên mặt nở một nụ cười.
Lê Văn Vân nghe đến đó, trong đôi mắt đột nhiên lóe ra một tia sáng lạnh.
Nguyễn Vũ Đồng đúng là người phụ nữ coi trọng đồng tiền, đối xử với anh cũng thực sự rất tệ.
Thế nhưng cho dù thế nào, trên danh nghĩa cô ta vẫn là vợ trước của Lê Văn Vân.
Bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy lời như vậy, nội tâm đều sẽ có một tia xao động.
Lê Văn Vân thở ra một hơi, đi tới, nhàn nhạt nói: "Cao Phái, nếu như anh dám đùa giỡn Nguyễn Vũ Đồng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Nghe thấy lời nói của Lê Văn Vân, Cao Phái và Trần Nghị đều nhìn lại, Cao Phái híp mắt lại, nói: "Chậc chậc, là anh à, anh chỉ là tên ăn hại, ba năm mà đến cả tay của Nguyễn Vũ Đồng cũng không động tới được, còn khăng khăng một lòng với cô ta, đúng là một con chó la liếm!"
"Cao Phái, anh nói lời thừa với tên khốn này làm gì, nếu như không tại anh ta, ngày hôm qua tôi đã không mất mặt như thế, tôi tìm người đánh chết anh ta." Trần Nghị hơi híp mắt lại, nói.
Vừa nói, anh ta vừa rút điện thoại di động ta.
Lúc này, Cao Phái lắc đầu nói: "Bọn Nguyễn Vũ Đồng tới rồi."
Đúng vậy, cách đó không xa, Nguyễn Vũ Đồng dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp đi tới, Lê Văn Vân cũng biết người phụ nữ này, trước đây, khi anh và Nguyễn Vũ Đồng chưa ly dị, thường xuyên đến nhà chơi!
Cô ta tên là Trương Thị Đình! Bạn thân của Nguyễn Vũ Đồng.
"Anh tới chỗ này làm gì?" Trông thấy Lê Văn Vân, ánh mắt của Nguyễn Vũ Đồng đột nhiên lạnh lùng, nói: "Anh theo dõi tôi sao? Hôm nay mẹ tôi còn nói anh lại đến cư xá Hoa Viên?"
Trương Thị Đình thì nói với vẻ ghét bỏ: "Lê Văn Vân, da mặt anh quá dày rồi đấy, Vũ Đồng đã ly hôn với anh, anh còn muốn dây dưa không rõ?"
Lê Văn Vân không nói chuyện với hai cô gái, chỉ thản nhiên nói với Cao Phái: "Nhớ kỹ lời tôi vừa mới nói!"
Nói xong, anh đi thẳng vào trong khách sạn Vạn Hào.
"Xin hỏi là anh Lê phải không?" Sau khi bước vào, một nhân viên phục vụ liền vội vàng đi tới nói.
Lê Văn Vân gật đầu.
Lúc này, nhân viên phục vụ lấy ra một tấm thẻ, nói: "Thang máy ở phía trước rẽ trái, quẹt thẻ liền có thể ấn chọn tầng rồi. Trên tầng sẽ có người dẫn anh đi!"
"Được!" Nhận lấy tấm thẻ, Lê Văn Vân gật đầu nói.
Sáu tầng đầu của khách sạn Vạn Hào đều là phòng tiệc. Sáu tầng còn lại ở trên là nhà hàng, tầng số càng cao, chi phí càng đắt đỏ. Mà tầng cao nhất thì không mở cửa cho người ngoài, chỉ có một số ít người mới có thể đến.
Lê Văn Vân tự mình đi tới cửa thang máy, khi ấy, bốn người Trần Nghị cũng đã đi tới.
Nguyễn Vũ Đồng nhướng mày.
Lúc này, thang máy đến rồi.
Mấy người Trần Nghị vội vã đi vào.
"Tinh!"
Sau khi quẹt thẻ, Trần Nghị nhấn tầng mười, sau đó nhìn về phía Lê Văn Vân cười như không cười, nói: "Tầng mười đã tiêu phí khoảng trên dưới tám nghìn, đấy hẳn là một tháng tiền lương của anh đi.”
"Ơ kìa, anh đừng nói như vậy chứ." Trương Thị Đình nói: "Chưa chắc đã được đâu, toàn làm việc lặt vặt trên công trường, khi có khi không, hai tháng không có việc làm là bình thường."
Nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ, Lê Văn Vân cũng không thèm để ý.
"Tinh!"
Anh im lặng quẹt thẻ, sau đó đứng trong thang máy, ấn tầng cao nhất.