“Chiến đấu đến khi không còn đường lui.”
Tiếng hét rất lớn, vang vọng cả núi rừng.
Tiếng hét đồng thanh này đã khiến trán Lôi Tấn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, trong lòng ông ta hơi lạnh lẽo.
Ông ta không biết Người Gác Đêm mà Lê Văn Vân nói là gì, nhưng ông ta biết chắc chắn rằng, Lê Văn Vân... không phải là người bình thường.
Lúc ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một bóng dáng xinh đẹp đã lao về phía cửa bằng tốc độ cực kỳ đáng sợ.
Cô sở hữu gương mặt tuyệt đẹp, trên người đeo một chiếc hộp thuốc, lúc cô nhìn thấy Lê Văn Vân bị Lôi Tấn đè xuống ghế thì đôi mắt nhất thời lạnh lẽo, rồi cô di chuyển, không ai nhìn thấy rõ cô ấy đã đi tới trước mặt Lôi Tấn bằng cách nào.
Đợi tới khi bọn họ phản ứng lại thì Lôi Tấn đã phát ra tiếng hét thảm thiết.
Tay ông ta nhanh chóng bị dao phẫu thuật xẹt qua.
“Dao Dao, chú Lý, mau nhắm mắt lại!” Đúng lúc này, Lê Văn Vân vội nói với Lý Giai Dao và Lý Vân.
Nhưng bây giờ hai người đã hoàn toàn ngây dại, không hề nghe lọt lời nói của Lê Văn Vân, mà trợn tròn mắt nhìn mọi thứ diễn ra ở trước mắt.
Hình như Phạm Nhược Tuyết cực kỳ phẫn nộ, hai tay cô như cánh bướm xòe ra, không ngừng vung qua vung lại với tốc độ rất nhanh.
Lôi Tấn chỉ cảm thấy, trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, trên người mình đã trúng mấy chục nhát dao.
“Bịch!”
Một lúc sau ông ta nằm xuống sàn ngay.
Cơn đau toàn thân đã khiến ông ta không nhịn được phát ra tiếng hét thảm thiết.
Quần áo ông ta đều là vết rách, máu tươi liên tục chảy ra bên ngoài.
Cho dù là Lê Văn Vân nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải hãi hùng khiếp vía, anh mím môi nói: “Em... định đâm chết ông ta à?”
Phạm Nhược Tuyết cất dao phẫu thuật, hờ hững nói: “Mỗi nhát dao đều không phải nhất trí mạng.”
Lê Văn Vân không còn gì để nói, đồng thời trong lòng thầm nói: “Tuyệt đối không được chọc bác sĩ, nhất là bác sĩ như Phạm Nhược Tuyết.”
Lôi Tấn không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao, ông ta thật sự nhận thua rồi, người ra tay với ông ta là một phụ nữ, nhưng ông ta lại hoàn toàn không có sức để chống cự.
Toàn bộ người ở trong nhà đều hoàn toàn ngây dại.
“Cộp cộp cộp..”
Đúng lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên, Lý Giai Dao nhìn thấy một bóng dáng hơi mập mạp đang chạy vào nhà, đó là Hàn Phượng.
Bà ta chạy vào nhà, rồi ôm chầm lấy Lý Giai Dao nói: “Cháu không sao chứ, không sao chứ?”
Ánh mắt bà ta mang theo vẻ sợ hãi, như thể chưa hiểu rõ tình huống.
Cùng lúc đó, mọi người đều không chú ý tới, ngoài cửa có một đám người đang bắt đầu đi tới, trong tay bọn họ đều cầm điện thoại, tất cả đều đang bật đèn flash.
Dựa vào ánh sáng mờ ảo, bọn họ đều đứng lại ở cửa.
Trong nhà, Lý Giai Dao nhìn thấy rất rõ cách ăn mặc của bọn họ.
Tất cả bọn họ đều mặc đồng phục màu đen, đeo mặt nạ, sau lưng mỗi người. đều vác hai thanh đao một ngắn một dài.
Hai bố con Lý Giai Dao hơi sợ hãi.
Lúc này mấy người mà Lôi Tấn dẫn tới đều sắp phát điên rồi, bọn họ nhìn thấy cả người Lôi Tấn đều là vết thương, rồi lại nhìn Lê Văn Vân đang ngồi trên ghế, ai cũng theo bản năng ôm đầu mình lại, rồi ngồi xổm dưới sàn.
Đúng vậy, Lôi Tấn sợ rồi.
Mấy người mà Lôi Tấn dẫn tới nhìn thấy Lôi Tấn nhất thời bị chém không biết bao nhiêu nhát, khắp người đều là máu thì bọn họ cũng sợ theo rồi.
Nhìn thấy toàn bộ người tới đều vác theo đao, mặc đồng phục thì bọn họ càng sợ hãi hơn, nên bọn họ vô thức ôm đầu của mình, ngồi xổm dưới sàn.
Trên mặt hai bố con Lý Vân cũng tràn ngập vẻ sợ hãi, kể cả Hàn Phượng.