Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Anh tiếp tục đứng ở bên đó, phục vụ cho mấy bàn khác, nhưng vì trước đó thái độ của Lê Văn Vân khá cứng rắn, nên chẳng có ai đi tới có ý đồ gì với người phụ nữ này nữa, dù gì cũng không có ai lựa chọn ra tay ở trong quán bar Dạ Sắc. 

Trên tầng hai, Doãn Nhu đang nằm nhoài lên tấm kính, trên mặt nở nụ cười nói: “Quả nhiên không hổ là Người Gác Đêm, ở những nơi như này mà cũng muốn làm chuyện như vậy.” 

Nói đến đây, bà ta lắc ly rượu vang rồi khẽ cười. 

Thời gian dần trôi qua, hôm nay Lê Văn Vân cũng không thu hoạch gì nhiều, ngoài ba trăm tiền boa kia ra thì anh không còn tiền boa nào khác. 

Trên thực tế, chuyện ngày nào Lê Văn Vân cũng có thể nhận được mấy trăm tiền boa như này thật sự khá là hiếm. 

Hôm nay Lý Thu cũng không nhận được một đồng nào. 

Tầm hai giờ sáng, coi như cả quán bar đã yên tĩnh trở lại. 

Người phụ nữ kia vẫn nằm ở bên đó, Lê Văn Vân dọn dẹp xong thì đi tới bên cạnh cô ta, rồi khẽ vô vào mặt cô ta nói: “Người đẹp, chúng tôi sắp đóng cửa rồi.” 

Người phụ nữ này đã nằm ở đây được bốn năm tiếng rồi, có lẽ đã tỉnh rượu rồi, bây giờ chỉ đang nằm ngủ mà thôi, hình như bởi vì lạc mất con nên mấy ngày nay cô ta không được ngủ ngon một giấc. 

Người phụ nữ bỗng tỉnh dậy, rồi hét toáng lên: “Tiểu Vũ!” 

Lúc cô ta phát hiện ra xung quanh là quán bar thì trên mặt hiện lên vẻ bị thương. 

“Chúng tôi sắp đóng cửa rồi, cô nên thanh toán rồi rời khỏi đây đi.” Lê Văn Vân nói. 

Người phụ nữ gật đầu nhìn Lê Văn Vân, rồi chạy tới quầy bar thanh toán, sau đó hơi thất thần rời khỏi quán bar. Rõ ràng chuyện con gái mất tích đã đả kích rất lớn với người phụ nữ này. 

Lê Văn Vân định đi tới hỏi cô ta về chuyện con gái cô ta bị mất tích, nhưng thấy người phụ nữ đã rời đi luôn, nên anh cũng không hỏi gì nhiều. 

Anh và Lý Thu đi thay đồ rồi cũng rời khỏi quán bar. 

Anh vừa đi ra bên ngoài thì phát hiện, không ngờ người phụ nữ kia lại không hề rời đi, mà đang đứng ở cửa quán bar đợi, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân thì vội vàng đi tới. 

“Cô làm rơi đồ à?” Lê Văn Vân hỏi. 

Người phụ nữ lắc đầu đáp: “Tôi tới là để cảm ơn anh về chuyện ban nãy đã giúp tôi giải vây khi tôi uống say.” 

“Không có gì” Lê Văn Vân xua tay nói. 

Người phụ nữ tự giới thiệu: “Nhưng anh phải cẩn thận một chút, người kia là người của Evan. Lúc nãy khi tôi ra ngoài đã nhìn thấy anh ta xuất hiện ở con phố đối diện, có không ít người đang đứng ở đó, có lẽ lúc nãy anh đã khiến anh ta không vui, nên anh ta sẽ xuống tay với anh.” 

Lê Văn Vân cười đáp: “Không sao đâu.” 

Nói đến đây, anh trầm ngâm nói: “Đúng rồi, lúc nãy tôi nghe cô nói con cô mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô đã tìm thấy con bé chưa?” 

Vừa nghe Lê Văn Vân hỏi thế, trên mặt người phụ nữ liền nở nụ cười cay đắng, vẻ mặt càng bị thương hơn. Cô ta gật đầu đáp: “Tôi vẫn chưa tìm thấy, tôi hoàn toàn không tìm thấy con bé, tôi đã đi hết những nơi chúng tôi thường đi rồi. Hôm đó tôi dẫn con bé đi mua đồ ăn, trong suốt quá trình tôi luôn nắm tay con bé, nhưng con bé bỗng dưng rời khỏi từ bên cạnh tôi.” 

Lê Văn Vân và Lý Thu liếc nhìn nhau. 

Có thể lặng lẽ không một tiếng động dẫn đứa bé ở bên cạnh rời đi thì tuyệt đối không phải là người bình thường. 

“Cấp bậc của cô là gì?” Lê Văn Vân hỏi. 

“Võ giả cao cấp.” Người phụ nữ thở dài. 

Trong lòng Lê Văn Vân hơi ảm đạm, e rằng người có thể lặng lẽ dẫn con ở bên cạnh võ giả cao cấp đi đã đạt tới trình độ siêu cấp. 

Nói đến đây, người phụ nữ thở dài nói: “Trước đây cũng từng xảy ra chuyện như vậy, có người vô duyên vô cớ mất tích, sau đó cũng không còn tìm thấy nữa, ngay cả thi thể cũng không có. Tôi biết mình đã hết hy vọng rồi, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn đi tìm, bởi vì đó là tia hy vọng sống duy nhất của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK