Đúng là lũ khinh người.
Trong chín năm qua, ông ấy đã phải chịu đựng quá nhiều.
Nhưng đám người này đa phần đều là những người có máu mặt ở Lâm Hải, lúc bọn họ đổ dồn ánh mắt nhìn về phía ông ấy và Lê Văn Vân, trong lòng Lê Cảnh An có một sự áp lực rất lớn.
Vì chuyện của Lê Văn Vân mà chín năm qua, ông ấy đã gần như không tranh không giành gì hết, mất đi rất nhiều bạn bè thân thích.
Ông ấy vốn tưởng rằng mình đã quen rồi, nhưng khi chuyện cũ được nhắc lại, khi tất cả mọi người nhìn ông ấy bằng ánh mắt dị thường, ông ấy vẫn thấy hơi không chịu đựng được.
Còn Lê Văn Vân đứng ở bên cạnh lại mang vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên. Anh kéo tay bố mình, hờ hững nói: “Bố, đừng để ý đến những ánh nhìn ngu ngốc đó!”
Trên sân khấu, Lê Trung Hằng tiếp tục nói: “Chủ tịch Lôi, chẳng lẽ ông không biết chuyện này ư? Năm đó chuyện này đã gây ầmĩlớn đó. Loại người bị bao nhiêu người hắt hủi này, nhà họ Lê chúng tôi đã gạch tên bọn họ ra khỏi gia phả từ lâu rồi. Nhắc đến cũng phải xin lỗi mọi người, dù sao bọn họ cũng mang họ Lê, nhưng chỉ là chi thứ trong gia tộc chúng tôi thôi. Nhà họ Lê chúng tôi thế mà lại có loại cặn bã như này”
“Nhưng sau khi chúng tôi gạch tên bọn họ ra khỏi gia phả, không nói đến việc chủ tịch Lôi thu nhận bọn họ, chỉ là Lê Cảnh An lại dám đảm nhận vị trí phó tổng giám đốc, Lê Văn Vân vừa mới về Lâm Hải đã được tuyển vào tập đoàn Hãn Vũ rồi.” Lê Trung Hằng nói: “Chủ tịch Lôi à, các ông tuyến loại người như vậy vào thì tôi thực sự lo lắng cho tập đoàn của các ông đó."
Sắc mặt Lôi Bân cũng không được tốt cho lắm, ông ta thầm mắng một câu: “Má nó, lão già này lại dám trực tiếp nhắc đến những chuyện này trên sân khấu, đúng là không biết xấu hổ!”
Lê Trung Hằng cười nói: “Ôi chao, cô Diệp Hinh, đương sự trong chuyện của năm đó cũng có mặt ở đây. Đối với một tiểu thư đài các như cô ấy, chuyện này sẽ tạo nên bóng ma tâm lý lớn đến mức nào nhỉ...”
Ông ta nói oang oang như vậy trên sân khấu, đám đông bên dưới cũng xì xào bàn tán, bọn họ đều nhìn về phía Lê Văn Vân.
Liễu Bạch ngồi ở vị trí hàng đầu tiên, nhếch mép lên nở một nụ cười nham hiểm. Anh ta và Lê Tử Thiện, Lê Hoàn, Phương Quân, Phương Duệ,... một đám phú nhị đại đỉnh cấp của Lâm Hải đều ngồi tụ lại ở đó.
Đám người này ít nhiều đều có mâu thuẫn với Lê Văn Vân, thấy Lê Văn Vân bị người ta sỉ nhục và lăng mạ như vậy, trong lòng bọn họ rất sung sướng.
“Đáng tiếc là đã không để Diệp Hinh lên trên sân khấu nói vài câu, nếu để cô ta lên thì chắc hẳn sẽ có một cảnh tượng đặc sắc lắm đây.” Lệ Tử Thiên cười nham hiểm, nói.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lê Văn Vân.
Bao gồm cả Trần Mỹ Huyên và Trần Hi, bọn họ cau mày nhìn Lê Văn Vân, trên mặt xuất hiện một chút lo lắng.
Nét mặt Đặng Hân Hân thể hiện rõ vẻ tức giận, cô nhìn Lê Văn Vân, mím chặt môi lại.
Nhưng bọn họ nhận ra, từ đầu đến cuối, ánh mắt của Lê Văn Vân đều rất bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
Hiện giờ Lê Trung Hằng đang rất kiêu căng và ngạo mạn, đợi lát nữa xem ông ta sẽ ngã xuống thảm hại đến cỡ nào.
Sau khi sỉ nhục Lôi Bân một hồi, Lê Trung Hằng mỉm cười, nói: “Ngoài ra, tôi muốn tuyên bố thêm một chuyện nữa, à thôi bỏ đi, nên để ông Liễu tự mình nói ra!”
Lê Trung Hằng nói xong, Liễu Vân Sơn ngồi ở hàng đầu tiên từ từ đứng dậy, đi lên sân khấu. Sau đó, ông ta móc tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ra, nhìn Hoàng Lượng, cầm lấy micro và nói: “Tôi và nhà họ Lê là bạn bè lâu năm, mọi người đều biết điều đó. Tôi dùng thẻ ngân hàng kim cương của ngân hàng Tân Hải, trước đây, ngân hàng Tân Hải đã liên thủ với một số ngân hàng để áp đặt chế tài với nhà họ Lê!”
Nói rồi, ông ta dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp lời: “Ngay tại đây, tôi muốn sử dụng quyền hạn của chiếc thẻ kim cương này, hi vọng các chi nhánh ở Lâm Hải của ngân hàng Tân Hải đừng tiếp tục áp đặt chế tài với nhà họ Lê nữa mà hãy khôi phục sự hợp tác của đôi bên.”