Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, khoảng hơn chục người đã đi tới phía trước, khi họ nhìn thấy mấy người Lê Văn Vân vây quanh cô gái phía sau mình, một trong số họ cau mày và nói điều gì đó. 

“Mày đang nói cái quái gì thế!” Cố Bạch mắng: “Nếu thuyền hiệu Dương Quang này là do tụi mày bắt cóc, vậy bọn tao nhất định phải giải cứu đám người này” 

Cả hai bên đều nói những thứ tiếng mà họ không hiểu gì cả. 

Đang nói chuyện, đổi phương thấy đám người Lề Văn Vân không muốn giao người ra, mười mấy người đối diện trực tiếp rút súng ra, sau đó chĩa vào đám người Lê Văn Vân. 

"Mày cầm cái này hù ai thế? Đồ thiểu não!" Cố Bạch vừa nói lớn vừa chửi bới. 

“Đừng nói nhảm với họ, trực tiếp động thủ đi!” Hoàng Thi Kỳ sa sầm nét mặt nói: “Những người này không biết sẽ làm ra những chuyện gì nữa. Cô gái này nói rằng nhiều phụ nữ đã bị bắt cóc đến hòn đảo này, dùng đầu óc mà nghĩ cũng biết có thể sẽ gặp phải chuyện gì. Tất cả chúng ta phải nắm chắc thời gian mới được." 

Lê Văn Vân gật đầu. 

"Pång!" 

Đúng lúc này, người đối diện anh hét lớn một tiếng, thấy mấy người Lê Văn Vân không đoái hoài gì thì trên mặt lóe lên tia tàn nhẫn, trực tiếp bắn tới trước miệng Lê Văn Vân. 

Viên đạn gầm thét, ở khoảng cách ngắn như vậy, viên đạn có thể chạm tới Lê Văn Vân ngay lập tức. 

Lê Văn Vân khẽ liếc mắt một cái, trong mắt chợt lóe một tia lạnh lẽo, sau đó tốc độ ngón tay cực nhanh, cổ tay lập tức nhấc lên, sau đó ngón tay khẽ kẹp lấy. 

Viên đạn đã bị kẹt giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải của anh! 

Mười mấy người động thủ kia ngay lập tức bị choáng váng, bọn chúng đang lớn tiếng gào thét quang quác gì đó. 

"Hừ!" 

Lê Văn Vân đánh trả, viên đạn trong tay anh lập tức trực tiếp lao về phía người bắn. 

"A!" 

Viên đạn bắn thẳng vào tay phải đang cầm súng của gã, gã hét lên một tiếng rồi ôm tay ngồi xổm trên mặt đất, máu chảy dài theo kẽ hở giữa các ngón tay. 

Cả chục người đều bị sốc, bọn họ đang lớn tiếng gào thét cái gì đó. Lúc này cư dân hai bên đường đều đứng dậy, cầm súng từ trong phòng hoặc cầm các loại vũ khí bắt đầu bao vây đám người Lê Văn Vân từ mọi hướng. 

“Rắc rối lớn rồi!” Lý Thu cau mày nói: “Con mẹ nó, đây là hang ổ hải tặc mà!" 

Cùng lúc đó, tại cảng, một nhóm lớn người bắt đầu tập trung tại đây, tất cả đều cầm súng ống trong tay, có lẽ lên tới hàng nghìn người. 

Không thể không nói rằng quy mô của nhóm hải tặc này đã khá lớn, hầu hết những tên hải tặc này đều được trang bị súng ống tương đối tốt. 

Họ bắt đầu tiếp cận hai con thuyền khổng lồ từ cảng. 

Trên con thuyền khổng lồ nhỏ hơn, Trần Tiêu và Liễu Ngọc đang cùng nhau ngồi trên boong tàu trên tầng năm. Liễu Ngọc lẩm bẩm: "Tại sao bọn họ còn chưa trở lại?" 

Trần Tiêu nhìn về phía hải cảng, đột nhiên lông mày anh ta hơi nhăn lại: "Anh họ của cô có thể tạm thời không có cách nào về được, cô hãy ở bên cạnh tôi đừng nhúc nhích!" 

Bên cạnh bọn họ, Lâm Khả Hân cùng Chu Linh Linh cũng đứng đó. Lâm Khả Hân đột nhiên cười nói: "Những tên cướp biển này định làm gì thế? Bọn họ định bắt cóc chúng ta sao?" 

Cùng lúc đó trên bờ biển, giữa đám hải tặc kia có một tên một mắt đang cầm kính viễn vọng. Gã nhìn thấy ba người Lâm Khả Hân trên boong tàu, nước miếng gần như ứa ra. 

“Má nó, còn có ba cô gái xinh đẹp như vậy nữa, lời to, lời to rồi!” Gã nói với đôi mắt sáng ngời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK