Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn ba nghìn tám trăm người. 

Lê Văn Vân không khỏi hít ngụm khí lạnh. 

Con số này thật sự hơi nhiều. 

Đúng lúc này, Đạo Ba mím môi nói: "Anh có chắc là muốn dẫn hết đám người này ra ngoài hay không? Con số này... thật sự hơi nhiều. Liệu Hodges có đồng ý không?" 

“Chuyện này không do Hodges quyết định” Lê Văn Vân bình tĩnh nói. 

"Tôi vẫn chưa nói cho bọn họ biết, vì tôi sợ không làm được, đến lúc đó tôi sẽ mất hết uy tín." Đạo Ba ho khan. 

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Anh làm rất tốt, thật ra tôi cũng không nắm chắc là có thể dẫn hết mọi người ra hay không" 

Anh không sợ Hodges, nhưng Hodges đã ở đây nhiều năm như vậy, ông ta quản lý toàn bộ thành phố, nên không thể nói trước dưới trướng của ông ta có bao nhiêu sức chiến đấu. 

Nếu anh muốn dẫn người đi thì ngày mai phải bàn bạc với Hodges mới được. 

Tất nhiên, anh vẫn còn một chuyện nữa, đó là vấn đề liên quan đến mấy người đột ngột biến mất khỏi khu Tội Ác. 

Anh nghi ngờ chuyện này giống y như đám người Hoàng Thị Kỳ, là do Minh Sùng đã sắp xếp người dẫn mấy đứa trẻ có thiên phú khá cao đi, nhưng hôm đó anh đã đi đến thị trấn nhỏ đấy, nhưng không phát hiện ra sự tồn tại của đứa trẻ nào. Anh cũng đã hỏi Minh Sùng, nhưng Minh sùng phủ nhận chuyện này. 

Như vậy, chỉ có một mình Hodges là biết chuyện này. 

“Còn bao lâu nữa thì chúng ta sẽ xuất phát? Đúng lúc này, Trần Tiêu hơi nóng lòng hỏi. 

Ông ta đã đợi báo thù hai mươi năm rồi. Bây giờ chuyện ở bên này đã được xử lý ổn thỏa rồi, tất nhiên ông ta nóng lòng muốn rời khỏi đây, để chạy đến Europa chém Demps. 

"Đợi vài ngày nữa đi. Chúng ta phải bàn bạc kỹ càng về chuyện này, ông đã đợi hai mươi năm rồi, nên đợi thêm một hai ngày nữa cũng chẳng sao." Lê Văn Vân bình tĩnh nói. 

Trần Tiêu gật đầu đáp: "Ừm!" 

“Chúng ta hãy nếm thử chai rượu vang này trước đã, tôi thấy ông ta giấu nó ở nơi cao nhất, nên đoán đây là chai rượu ngon” Đạo Ba ngồi bên cạnh liếm môi nói. 

Lê Văn Vân mỉm cười, Phạm Nhược Tuyết đi vào phòng lấy mấy chiếc ly ra, rót cho mỗi người một ly. Sau khi rót đầy mọi người cùng nâng ly lên nói: "Chúc mừng chúng ta đã chiến thắng trong trận này" 

Mọi người đều giơ ly lên. 

“Chúng ta bắt đầu ăn thôi!” Lê Văn Vân cười nói. 

"Cốc! Cốc! Cốc!" 

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. 

Cố Bạch đứng dậy chạy tới mở cửa, phát hiện quản gia nhà Hodges đang đứng ở cửa, chắp tay ra sau, thấy đám người Lê Văn Vân đang dùng bữa thì khẽ cúi người nói: "Chào mọi người, ông chủ của chúng tôi đang tổ chức một bữa tiệc tại nhà để chúc mừng chiến thắng lần này của mọi người, cậu Minh và bà Doãn Nhu cũng đang ở đấy." 

Lê Văn Vân nhìn một bàn thức ăn, rồi lại nhìn Phạm Nhược Tuyết. 

“Chúng ta vốn có việc tìm Hodges, nên cứ qua đó trước đi.” Dứt lời, anh nhìn Lại Tuấn và Chu Linh nói: “Di Chu, chú dì và Nha Đầu cứ ăn trước đi, ăn xong thì cất vào tủ lạnh. Đợi tụi cháu quay về hâm nóng lại một lát, coi như ăn bữa khuya." 

Đạo Ba ho khan nói: "Vậy các anh cứ đi đi, tôi không đi đâu." 

Lê Văn Vân nhìn anh ta, gật đầu đáp: "Được." 

“Tôi cũng không thích tiếp xúc với người như vậy.” Trần Tiêu cũng lên tiếng. 

Dứt lời, ánh mắt của ông ta lại dán vào chai rượu vang trước mặt, có lẽ mùi rượu vang đã khiến ông ta khá thỏa mãn. 

Lê Văn Vân đứng dậy nói: "Vậy chúng ta xuất phát thôi." 

“Được.” Đám người Phạm Nhược Tuyết nói. 

Tất nhiên Liễu Ngọc cũng ở lại, cuối cùng chỉ có sáu người trong đội 11762 lái xe đến đó, chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến trang viên của Hodges. 

Mỗi lần đến đây, trong lòng Lê Văn Vân đều cảm thán một lúc, cuộc sống của Hodges chẳng khác gì một hoàng đế. 

Bọn họ bước vào phòng ăn, trong phòng đang bày một chiếc bàn dài, bên trên bày đủ loại thức ăn, hình như để chăm sóc cho đám người Lê Văn Vân mà cố ý nấu món Trung. 

Hodges đang ngồi ở đó lắc ly rượu vang, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân đi tới thì khẽ cười nói: 

"Mọi người mau ngồi xuống đi!" 

Hodges đang ngồi ở ghế chính, Minh Sùng ngồi ở ghế phụ, Doãn Nhu ngồi cạnh Minh Sùng, chứ không ngồi ở ghế phụ còn lại. 

Tất nhiên vị trí đó là dành cho Lê Văn Vân rồi, Lê Văn Vân rất tự nhiên đi tới ngồi xuống, đám người cũng ngồi xuống theo. 

“Chúc mừng mọi người!” Hodges búng tay, mấy người mặc đồ phục vụ đi tới rót rượu vang cho bọn họ: “Tôi mời mọi người một ly.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK