Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, máy bay của Lê Văn Vân từ từ hạ cánh xuống một quốc gia ở Châu Âu. 

Sau khi xuống máy bay, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Phạm Nhược Tuyết: “Các em đến chưa?” 

“Đến rồi, máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong, anh cứ đến đây là được!” Giọng của Phạm Nhược Tuyết truyền đến từ điện thoại: “Xe đón anh đã được sắp xếp ở sân bay” 

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, anh biết rồi.” 

Sau khi cúp điện thoại, anh ra khỏi sân bay, theo mỗi bước chân của anh, ánh mắt càng trở nên kiên định hơn. 

Bước ra khỏi sân bay, một người đến chào hỏi Lê Văn Vân: “Anh Vân, tôi đến đón anh đây.” 

Lê Văn Vân gật đầu, đi tới trước xe, ngẩng đầu nhìn lên trời rồi mỉm cười: “Đường Đường, cậu hãy mở to mắt ra nhìn tôi báo thù cho cậu nhé” 

Nói xong, anh nhìn về nơi xa xăm trên bầu trời, sau đó mở cửa rồi lên xe! 

Xe khởi động, nhưng không chạy về phía thành phố, mà tới một nhà máy rượu ở vùng ngoại 

Nhà máy rượu này thuộc sở hữu của ngân hàng Tân Hải ở Europa. Thật ra sản nghiệp của ngân hàng Tân Hải trải rộng khắp các ngành nghề, bọn họ vốn là đế quốc thương mại giàu có nhất trong nước, nhất là khi nhà họ Lý trải qua biến động lần trước, gần như đã bị ngân hàng Tân Hải vượt qua. 

Chẳng mấy chốc, Lê Văn Vân đã đến nhà máy rượu, một chiếc trực thăng đang đầu trong bãi đất trống bên cạnh nhà máy rượu, đám người Phạm Nhược Tuyết đều đã đến đây. 

Đao Ba vẫn đang ở trên đảo hoang, anh ta cần phải ổn định đám người của khu Tội Ác, nên sáu người trong tiểu đội 11762, cộng thêm Trần Tiêu, Doãn Nhu và An Nhiên đều đã đến 

đây. 

Sau khi Lê Văn Vân đi tới, Phạm Nhược Tuyết liền chào đón anh: "Mọi chuyện đã được giải quyết rồi chứ?" 

Lê Văn Vân gật đầu đáp: "Ừm, mọi chuyện đều được giải quyết xong hết rồi. Còn mấy chuyện liên quan đến Hồng Nguyệt thì sau này anh sẽ nói thêm cho mọi người biết, em có dẫn hai người bọn họ có đến đây không?" 

“Có, nhưng trực thăng chỉ ngồi được tám người” Phạm Nhược Tuyết đáp. 

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Thật ra không cần nhiều như vậy đầu, Cố Bạch là phi công, Lý Thu cũng phải trốn kỹ một chút. Thật ra lần này chúng ta xông vào, sẽ có nguy hiểm nhất định, dù gì trên người anh vẫn đang mang Huyết Sắc Lệnh, Theonado có thể lựa chọn xuống tay với anh ở ngay trong đó. Tất nhiên, nếu ông ta đã xuống tay thì anh cũng không còn gì phải lo lắng cả." 

Dứt lời, anh liếc nhìn mọi người nói: "Tôi sẽ nhắc lại lần cuối. Mấy ngày tới, Liên Hợp Quân sẽ phải người tới đàm phán với tôi, nhưng bọn họ sẽ không xin lỗi tôi, cũng không hủy bỏ Huyết Sắc Lệnh, nên... lần này đi qua đó, rất có khả năng mọi người sẽ đối đầu với Liên Hợp Quân và Người Gác Đêm, vì thế mọi người hãy cân nhắc cho kỹ, một khi đã ra tay sẽ không còn đường để quay lại." 

“Lê Văn Vân, đã đến nước này rồi thì anh đừng nói những lời này nữa.” Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh nói: “Nếu cộng cả anh nữa thì chúng ta có tổng cộng chín người, anh hãy điểm binh 

đi!" 

Lê Văn Vân thở dài, bình tĩnh nói: "Cố Bạch! Lý Thu! Trần Tiêu! Hoàng Thị Kỳ: Phạm Nhược Tuyết!" 

Anh nhanh chóng điểm danh năm người, bây giờ ngoài Doãn Nhu ra thì năm người này đều có sức chiến đấu mạnh nhất trong tiểu đội của bọn họ. 

Doãn Nhu cau mày nói: "Để tôi đi cùng mọi người sẽ an toàn hơn, dù gì cũng là tổng bộ của Liên Hợp Quân." 

Lê Văn Vân khẽ cười nói: "Có lẽ Theonado sẽ xuống tay với tôi, nhưng trong tổng bộ của Liên Hợp Quân, có khá nhiều người không dám làm điều đó với tôi. Có lẽ mấy người chúng tôi đi qua đó sẽ không địch lại, nhưng chắc chắn có thể an toàn rút lui." 

“Quần áo đang ở bên trong.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Chúng ta vào trong thay đồ đi!” 

Đây là kế hoạch của mấy người Lê Văn Vân, bọn họ sẽ mặc trang phục của Người Gác Đêm để đến tổng bộ của Liên Hợp Quân. Đây cũng là cơ hội cuối cùng mà bọn họ dành cho Liên Hợp Quân và bản thân. 

Đến lúc đó, bọn họ sẽ để Bùi Nghênh Tùng và Doãn Thi Đan nói ra chân tướng, nếu Theonado vẫn giữ khăng khăng, toàn bộ Liên Hợp Quân vẫn kiên quyết bảo vệ Demps, còn phát Huyết Sắc Lệnh với anh, vậy thì Lê Văn Vân chỉ có thể cam chịu số phận, từ nay về sau sẽ hoàn toàn rút khỏi Người Gác Đêm. 

Sau khi thay đồ xong, Lê Văn Vân bước ra khỏi phòng, ngẫm lại đã ba năm rưỡi rồi anh chưa mặc lại trang phục của Người Gác Đêm. 

Trong Người Gác Đêm, trang phục còn được gọi là trang bị, đến thế hệ của mấy người Lê Văn Vân đã là thế hệ thứ mười rồi. 

Mà bộ trang phục này cũng không đơn giản, được làm từ chất liệu rất đặc biệt, có thể phát huy tối đa chân khí. 

Lê Văn Vân văn cổ, mang đao Vô Danh và Phá Không ở trên lưng, hai cán đạo đều lộ ra ngoài, nếu là người hiểu biết về đao thì vừa liếc mắt sẽ nhìn ra ngay. 

Bên cạnh, Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thị Kỳ cũng bước ra, trang phục của Người Gác Đêm đã phác họa vóc dáng của hai người một cách hoàn hảo. 

Vóc dáng của hai người cao gầy, lưng mang song đao, toát ra từ thế oai hùng mạnh mẽ. 

“Wow, bộ đồ này của mấy người rất đẹp” Doãn Nhu cười nói. 

Lê Văn Vân nghiêng đầu nói: "Hôm khác tôi sẽ may cho bà một bộ, với vóc dáng của bà chắc chắn sẽ rất đẹp" 

“Ý anh là vóc dáng của tôi và bác sĩ Phạm không đẹp đúng không?” Hoàng Thi Kỳ nghiêng đầu cười hỏi. 

“Chúng ta xuất phát thôi!” Lê Văn Vân ho khan, vội vàng đổi chủ đề, đồng thời đeo khẩu trang màu đen lên, nhìn về phía đám người Doãn Nhu nói: “Mọi người cứ quay về đảo trước đi, bảo Đao Ba chuẩn bị một chút, đợi tôi quay lại sẽ đi tới khu thám hiểm số hai, để lấy đầu chó của Demps." 

“Được.” Doãn Nhu gật đầu đáp. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK