Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ảnh Tử mặc áo vest giày da đứng kế bên ông ta từng bước từng bước đi về phía Lê Văn Vân, dưới kính râm, khóe miệng của anh ta khẽ nhếch lên, anh ta từng bước từng đến bên cạnh Lê Văn Vân. 

Trên khuôn mặt của Lê Văn Vân, căng thẳng đổ mấy giọt mồ hôi. 

“Lê Văn Vân, tôi cầu xin anh đó, đừng lo cho tôi mau chạy đi.” Đỗ Tịch Tịch nói. 

Ảnh Tử đi đến phía trước mặt Lê Văn Vân, anh ta giương mắt cao ngạo nhìn Lê Văn Vân, nụ cười đắc ý ở khóe miệng càng sâu hơn. 

Anh ta không có vội vàng ra tay, dường như đang hưởng thụ cảm giác biểu cảm vật lộn của vật săn trong tình cảnh khốn đốn. 

Lê Văn Vân cũng thỏa mãn anh ta, cũng đi về phía với Ảnh Tử. Trong ảnh 

mắt của anh sự kinh sợ ngày càng hiện lên rõ. Tay của anh nắm chặt cục xương lạnh lẽo mà cứng nhắc. Vào đúng lúc này, không ngừng dung hợp vào trong cơ thể của anh. 

Ảnh Tử cầm tay của Lê Văn Vân, nhấc tay của Lê Văn Vân lên sau đó bẻ từng ngón tay ra. 

"Hå!" 

Vào đúng lúc này, anh ta cũng cảm thấy không đúng, lúc ngón tay của Lê Văn Vân được mở ra, trên cổ tay của anh chỉ còn lại một sợi dây, cục xương đó không biết tại sao biến mất không thấy rồi. 

Đồng thời, sắc mặt sợ hãi của Lê Văn Vân hoàn toàn biến mất. 

Bên tại của Ảnh Tử, âm thanh của Lê Văn Vân vang lên. 

“Vì mọi thứ đang hô hấp...” 

Dưới kính râm của Ảnh Tử, đồng tử co rút lại, anh ta muốn nhanh chóng đi 

ra. 

Nhưng đã đi đến khoảng cách như này, Lê Văn Vân làm sao có thể cho anh ta cơ hội này, cục xương đó dung hợp vào trong cơ thể của Lê Văn Vân, vào khoảnh khắc này, Lê Văn Vân vẫn luôn kiềm chế chân khí, đột nhiên bùng phát ra. 

"Bum!" 

Tây trang của Ảnh Tử vào khoảnh khắc này bị bung ra. Anh ta cảm thấy bụng của bản thân mình, đan điền dường như bị tấn công vậy. 

Một đấm mạnh mẽ dứt khoát của Lê Văn Vân, ở điều kiện khoảng cách như này, anh ta căn bản không có bất cứ lực phản kháng nào. Cả người bị đánh bay, bay ra ngoài ngôi chùa. 

Nụ cười của Bùi Nghênh Tùng đông cứng lại trên mặt. 

Ông ta nhìn Lê Văn Vân, mà giọng nói của Lê Văn Vân cũng vang lên bên tai ông ta. 

“Lưỡi đao chỉ về phía nào, trái tim chỉ về hướng đó.” 

“Không có đường lui! Giết!” 

Lê Văn Vân cũng không biết tại sao cục xương này dụng hợp vào cơ thể anh. 

Lần đầu tiên sờ vào cục xương này, anh cảm thấy được cục xương có chút muốn dung hợp vào trong cơ thể mình, nhưng mà lúc đó bản thân anh có hơi kháng cự, dù sao cục xương này là dùng để cứu Đỗ Tịch Tịch mà. 

Nhưng mà lúc nãy, lúc anh lại nắm cục xương trong tay, cảm giác dung hợp lại đến rồi. 

Cộng thêm đối phương muốn lấy, Lê Văn Vân liền từ bỏ sự kháng cự trong lòng, lựa chọn chủ động dung hợp. 

Tiếp theo, anh cảm giác được cục xương này dung hợp vào trong cơ thể của anh, khoảnh khắc sau anh cảm thấy máu huyết cả người đều sôi sục. 

Anh thật sự đang bạo phát khí tức. Chân khí đã lâu không tiến bộ, ở khoảnh khắc này dường như tăng lên đột ngột vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK