Lê Văn Vân đã nhận ra phía sau có người đi theo nhưng mãi vẫn không ra tay, chắc hẳn là không dám động đến Đỗ Tịch Tịch, vì vậy Lê Văn Vân cũng không quá để ý. Họ rời khỏi công viên Tứ Hải một cách thuận lợi.
Rõ ràng Đỗ Tịch Tịch không hề có ý muốn về công ty, cô đưa Lê Văn Vân đến trung tâm mua sắm, hai người đi dạo quanh một vòng, sau đó xem một bộ phim điện ảnh.
Năm giờ chiều, hai người rời khỏi trung tâm mua sắm, lái xe đến khách sạn Vạn Hào để tham dự tiệc sinh nhật của Đặng Hân Hân.
Tiệc sinh nhật của Đặng Hân Hân được tổ chức tại sảnh tiệc nằm trên tầng ba của khách sạn Vạn Hào. Lúc đến nơi đã là năm giờ rưỡi, Đặng Hân Hân mặc một bộ váy dài đứng ở cửa, sắc mặt không tốt lắm.
Nhưng vừa nhìn thấy Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch, vẻ mặt đã lập tức tươi tỉnh hẳn lên, cô nở nụ cười xán lạn: “Hai người đến rồi.”
Đỗ Tịch Tịch chạy qua: “Chị Hân Hân, chị không vui à? Em thấy vừa rồi sắc mặt của chị không ổn lắm.”
Đặng Hân Hân thở dài: “Con của giám đốc ngân hàng và Trần Nghị đều đến, chị không hề mời họ.”
Vẻ mặt của Đỗ Tịch Tịch khẽ thay đổi, sau đó cười lạnh: “Nếu họ dám giở trò trong tiệc sinh nhật của chị, em sẽ không để yên đâu!”
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, từ cuộc nói chuyện của hai người và chuyện trước kia Trần Nghị muốn theo đuổi Đặng Hân Hân thì có thể thấy, rõ ràng là con trai của Giám đốc chi nhánh Giang Thành ngân hàng Tân Hải cũng đang muốn theo đuổi Đặng Hân Hân.
Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân nói: "Đúng rồi, lần trước không phải Lê Văn Vân đã đóng giả làm bạn trai của chị rồi sao? Lần này để anh ta tiếp tục đóng giả đi."
Đặng Hân Hân chép chép miệng nhìn Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân chịu thua, hai người phụ nữ này cũng thật là.
Quan trọng là Đỗ Tịch Tịch vừa mới lấy anh ra làm bia đỡ đạn, đám người Trần Nghị đều biết. Bây giờ lại bảo anh đi đóng giả làm bạn trai Đặng Hân Hân, đám người đó tin khỉ khô ấy chứ tin.
Đặng Hân Hân nhìn về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhún nhún vai nói: "Tôi thì không thành vấn đề, vấn đề là tôi cứ nhảy qua nhảy lại giữa hai người, bọn họ tin mới là chuyện lạ."
Đặng Hân Hân cười nói: "Cũng đúng, bọn họ có lẽ sẽ không tin đầu. Thôi bỏ đi, chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa. Hai người vào trước tìm chỗ ngồi đi, Diệp Mộng và Vưu Tường đã đến rồi."
Lê Văn Vân ngạc nhiên: "Cô cũng quen Diệp Mộng và Vưu Tường?"
Đặng Hân Hân gật đầu nói: "Diệp Mộng và Vưu Tường đều là bạn thời đại học của tôi, nhưng mà lúc đó Diệp Mộng không có để ý đến Vưu Tường, tôi thì lại không thích tính cách của Vưu Tường. Thật không ngờ cuối cùng bọn họ lại ở bên nhau."
Lê Văn Vận cười thầm, trong lòng nghĩ: "Ở bên nhau sao? Bọn họ mà ở bên nhau mới là chuyện lạ."
Anh nhìn Đặng Hân Hân, không ngờ cô cũng là sinh viên trường đại học Lâm Hải. Trường đại học Lâm Hải là một trong những trường hàng đầu trong nước, vì vậy chuyện cô có thể được nhận vào làm việc ở ngân hàng Tân Hải cũng không có gì là khó hiểu.
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Đỗ Tịch Tịch và Lê Văn Vân đi vào phòng tiệc. Bên trong đã có rất nhiều người đến.
Bữa tiệc hôm nay không lớn, chỉ có bốn chiếc bàn tròn, hầu hết mọi người đã ngồi vào bàn. Những người này đa số vẫn còn trẻ, có lẽ đều là bạn và đồng nghiệp của Đặng Hân Hân. Cũng có một vài người lớn tuổi khác, có lẽ cô chỉ mời những ai thân thiết với gia đình cô.
Đỗ Tịch Tịch nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy mấy người Diệp Mộng, cô ấy nhanh chóng cùng Lê Văn Vân đi qua đó rồi ngồi xuống.
Thấy Lê Văn Vân cũng đi về phía này, Vưu Tường nhíu mày nói: "Anh ngồi bàn khác được không? Anh ngồi với chúng tôi thì thật hạ thấp thân phận của chúng tôi quá."
Lúc này, trên bàn ngoài ba người Diệp Mộng, Vưu Tường và Trần Âm Âm còn có Trần Hiểu Nguyệt và một vài người mà Lê Văn Vân không biết.
Trần Âm Âm bĩu môi nói: "Đúng rồi, anh quen với Đặng Hân Hân sao? Vì vậy liền chạy qua đây ăn cơm chùa."
Lê Văn Vân nhíu mày, Đỗ Tịch Tịch nói: "Chị Âm Âm, chị Hân Hân là người mời Lê Văn Vân đến đây."
Lời của Đỗ Tịch Tịch làm cho hai người kia ngạc nhiên, Vưu Tường nói: "Mặc kệ, bên kia còn một vài chỗ trống, anh qua bên đó ngồi đi. Bàn này chỉ còn hai chỗ, một là chỗ ngồi của Tịch Tịch, còn lại là để cho Hân Hân. Anh không có tư cách ngồi cùng bàn với chúng tôi."