Tập đoàn Cường Thịnh là trụ sở công ty của Đỗ Thương Bắc và họ đã hẹn gặp nhau tại đây.
Vừa lên xe, điện thoại di động của anh liền vang lên, là Đỗ Thương Bắc đang gọi tới.
“A lô.” Sau khi bật điện thoại di động lên thì Lê Văn Vân hỏi: “Có diễn biến gì mới không?”
Đỗ Thương Bắc gật đầu nói: “Vừa rồi có người liên hệ với chú nói rằng Tịch Tịch đang ở trong tay ở trong tay anh ta. Anh ta muốn một cái xương đang ở trong tay chú.”
“Hả, một cái xương sao?” Lê Văn Vân hơi nhíu mày lại.
“Ừ, một cái xương” Đỗ Thương Bắc nói: “Đúng là trong nhà của chú có một cái xương như vậy. Nó được truyền lại từ tổ tiên của chú. Tương truyền rằng nó có thể phù hộ cho gia đình chú giàu có qua nhiều thế hệ. Nó được gọi là xương rồng và đến đời chú thì nó được truyền lại cho chú.”
“Anh ta hẹn gặp chú ở đâu?” Lê Văn Vân hỏi.
“Anh ta kêu chú chờ điện thoại.” Đỗ Thương Bắc nói: “Anh ta cũng nói rằng anh ta biết chú có quen biết với người của Người Gác Đêm, vì vậy bảo chú không được liên lạc với người của Người Gác Đêm.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Cháu hiểu rồi, chú hãy cúp điện thoại trước đi. Đợi cháu đến công ty của chú rồi hãy kể chi tiết hơn.”
Đỗ Thương Bắc gật đầu.
Nửa tiếng sau, Lê Văn Vân đến công ty một cách thuận lợi. Thời gian mà Lê Văn Vân rời khỏi Giang Thành không tính là cách đây quá xa. Trước đây, anh đã ở đây một khoảng thời gian với tư cách là trợ lý của Đỗ Tịch Tịch và có thể thấy rõ ràng là Đỗ Thương Bắc đón tiếp anh nên khi anh bước vào thì người ở quầy lễ tân đã chủ động quẹt thẻ cho anh và để anh đi qua.
Lê Văn Vân theo thói quen đi đến thang máy và cặp lông mày của anh khẽ nhúc nhích ngay khi anh đến trạm dừng thang máy.
Ở lối vào thang máy, Nguyễn Vũ Đồng xinh đẹp rạng ngời đang đứng sờ sờ ở đó, cô ta đang nói nói cười cười với một người đàn ông trẻ tuổi.
Họ đứng đó mà không nhận ra sự xuất hiện của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân cũng không nói gì, anh chỉ đứng ở phía sau hai người bọn họ chờ thang máy.
“Vũ Đồng à, tối nay cô có rảnh không?” Người đàn ông trẻ tuổi lịch sự nho nhã nói.
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi dao động.
Hình bóng của Nguyễn Vũ Đồng vẫn còn đó. Dù cô ta mới đến công ty này một thời gian ngắn nhưng xung quanh cô ta đã có rất nhiều đàn ông độc thân vây quanh rồi.
“Xin lỗi, tối nay tôi không rảnh.” Nguyễn Vũ Đồng hờ hững nói.
“Vũ Đồng à. Tôi biết rằng giám đốc Hà cũng đang theo đuổi cô, nhưng anh ta có điểm nào tốt hơn tôi chứ. Không phải chỉ là lương cao hơn tôi một xíu thôi sao? Tôi mới vào công ty làm chưa được bao lâu...” Người đàn ông trẻ tuổi nói.
Nguyễn Vũ Đồng khẽ liếc nhìn anh ta rồi sau đó vẫn lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng nói nữa, thang máy đến rồi kìa.”
Sắc mặt của người thanh niên khẽ giật giật. Anh ta nhìn thấy Nguyễn Vũ Đồng bước vào thang máy mà trên mặt chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo.
Lê Văn Vân đứng bên cạnh thì khẽ cười thầm trong lòng.
Quả nhiên là bản chất của Nguyễn Vũ Đồng này khó thay đổi.
Mặc dù cô ta đã trải qua một đời chồng với Lê Văn Vân, cô ta đã rất hối hận, Thế nhưng sau đó, cô ta vẫn có ý định là tìm một người đàn ông giàu có dựa vào để cô ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Có lẽ vì bị Lê Văn Vân kích động nên tầm nhìn của cô ta đã cao hơn trước rồi chăng.
Nguyễn Vũ Đồng ôm xấp tài liệu bước vào thang máy và quay đầu lại.
Tuy nhiên, khi cô ta vừa quay lại thì đã choáng váng đầu óc.
Đôi mắt cô ta mở to nhìn Lê Văn Vân với vẻ kinh ngạc.
Lê Văn Vân vuốt vuốt mũi, bình thản đi vào thang máy rồi sau đó ấn vào tầng cao nhất.