Đỗ Thương Bắc mặc tẩy trang mang giày da bước ra từ cửa tòa nhà, ông ấy nhíu mày nhìn về phía Trịnh Hòa hỏi: “Trịnh Hòa, cậu chạy đến trước cửa nhà chúng tôi giương oai đấy à?”
Trịnh Hòa cắn răng, nhìn Đỗ Thương Bắc nói: “Chú Đỗ, chú đã gióng trống khua chiêng bảo mọi người theo đuổi Tịch Tịch, nhưng mà cô ấy lại nói mình đã có bạn trai, chú nhìn xem, người như vậy có thể xứng đối với Tịch Tịch sao?”
Đầu tiên Đỗ Thương Bắc hơi sửng sốt, sau đó nhìn về bên phía Đỗ Tịch Tịch!
Lê Văn Vân bất lực nhún vai với ông ấy.
Mà trong đôi mắt Đỗ Thương Bắc đã lóe lên tia kinh ngạc vui vẻ, tiện đà lại nhìn về phía Trịnh Hòa nói: “Tôi đã nói có thể theo đuổi Tịch Tịch, nhưng mà không bao gồm cậu, cậu nhanh cút đi cho tôi, nếu không tôi gọi bảo vệ đuổi cậu đi!”
“Chú Đỗ!” Sắc mặt Trịnh Hòa hơi đổi.
“Ai là chủ của cậu, nhanh cút đi.” Đỗ Thương Bắc nói, rồi nhìn về phía những người vây xem mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không muốn làm việc nữa phải không?”
Đám người vội vàng tản ra.
Lúc này Đỗ Thương Bắc mới nói: “Không thấy sao? Tịch Tịch đã có bạn trai, sau này đừng làm phiền nó, Tịch Tịch, lên tầng với bố!”
Nụ cười trên mặt Đỗ Tịch Tịch chợt lóe lên rồi biến mất, lại trở về dáng vẻ lạnh bằng. Kéo cánh tay Lê Văn Vân đi vào trong tòa nhà.
Trong lòng Lê Văn Vân không biết phải nói sao, tấm khiên này, thoạt nhìn anh không thể không làm rồi.
Đầu óc Trịnh Hòa không thông minh, dù anh có giải thích nhưng có lẽ anh ta sẽ không tin, VÌ thể anh cũng lười đi giải thích.
Đương nhiên Trịnh Hòa không dám giương oai trước mặt Đỗ Thương Bắc, chỉ khi đi ngang qua Lê Văn Vân, anh ta mới đen mặt nói: “Anh tiêu rồi!”
Lê Văn Vân nhún vai tỏ vẻ không sao cả, đi theo Đỗ Tịch Tịch vào bên trong tòa nhà, sảnh lớn của tòa nhà, Đỗ Thương Bắc nhìn hai người nói: “Khụ khụ, không ngờ hai đứa xác định quan hệ nhanh như vậy.”
Mặt Đỗ Tịch Tịch hơi đỏ lên, vừa định giải thích, Đỗ Thương Bắc còn nói thêm: “Lê Văn Vân, không cần lo lắng, tôi rất hài lòng với cậu, không có tí bắt bẻ nào, chi bằng hai đứa lựa ngày nhận giấy chứng nhận rồi sau đó tổ chức tiệc mừng!”
Khóe môi Lê Văn Vân giật vài cái, rốt cuộc Đỗ Thương Bắc này chờ mong gả con gái ra ngoài đến nhường nào vậy.
“Bố!” Vẻ mặt Đỗ Tịch Tịch đỏ bừng, vội vàng buông lỏng cánh tay Lê Văn Vân nói: “Bố nói bậy gì đó, con chỉ không muốn dây dưa với Trịnh Hòa nữa nên mới gọi Lê Văn Vân giúp con đối phó một chút.”
“Không phải gọi tới, là lừa tới” Lê Văn Vân cạn lời nói.
Đỗ Thương Bắc ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói: "Ôi, đúng là già rồi, không hiểu gì về thế giới trẻ tuổi các con cả! Các con nói chuyện đi, các con nói chuyện đi, bố đi trước!”
Nói rồi, ông ấy liếc mắt đầy hàm ý nhìn hai người rồi xoay người rời đi.
“Cảm ơn nha!” Lúc này Đỗ Tịch Tịch mới nói với với Lê Văn Vân: “Xem như hai ta huề nhau.”
“Cô tìm phiền phức lớn như vậy cho tôi, lại còn nói huề nhau” Lê Văn Vân không biết phải nói
A
.
“Anh không biết đâu, cái tên Trịnh Hòa này đáng giận thật sự, tôi quen anh ta lúc học đại học, sau đó chỉ cần có một bạn nam tiếp cận tôi, là sẽ bị anh ta uy hiếp, hành hung, khiến cho bây giờ bên cạnh tôi không có một người bạn nam nào cả.” Đỗ Tịch Tịch nói: “Hôm nay tôi vừa nhìn thấy anh ta là đã nhớ tới anh.”
Nói rồi, cô ấy lại bĩu môi nhìn Lê Văn Vân nói: “Trần Hiểu Nguyệt đã nói với tôi, ngày hôm qua khi có người tới ám sát tôi, anh đã chạy trốn, anh nợ tôi một ân tình, hôm nay xem như huề nhau.”
Lê Văn Vân thầm cười khổ trong lòng, tình anh vốn lười nhác, vì thế cũng lười giải thích với Đỗ Tịch Tịch, chỉ nhún vai nói: “Tùy cô thôi, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước!”
“Anh chắc chắn đi về? Đảm người Trịnh Hòa vẫn còn ở bên ngoài” Đỗ Tịch Tịch nói.
Lê Văn Vân nhíu mày lại, nói: “Vậy thôi, tôi ngồi chờ một lát rồi đi!”
“Hừ, quả nhiên là tên nhát gan, trách không được ngày hôm qua bỏ chạy, thật sự không hiểu sao ba tôi lại khách sáo với anh như thế.” Đỗ Tịch Tịch nhìn anh, vẻ mặt kỳ quái nói: “Nhưng dù thế nào cũng coi như anh đã giúp tôi một việc gấp, tối nay mời anh ăn cơm, thuận tiện dẫn anh đi xem gái xinh giống như tôi!”
Đương nhiên Lê Văn Vân không còn tin lời cô ấy nói bậy, nhưng vì phải giúp đỡ mấy người Phạm Nhược Tuyết bảo đảm an toàn cho Đỗ Tịch Tịch, anh vẫn phải đồng ý.
“Được rồi, vậy anh vào văn phòng với tôi đi, ngồi chờ một lát rồi đi!” Đỗ Tịch Tịch nói, quay đầu đi!
Lúc này, ở bên ngoài, đoàn người Trịnh Hòa đã sầm mặt rời đi, còn cánh hoa đầy ngoài cửa thì họ không dọn dẹp.
Đám người tìm một quán bar, bọn họ gọi một vài em gái rót rượu, sau đó bắt đầu chơi ở bar.