Men theo giọng nói nhìn ra, từ nơi ngoài cửa có vài người bước vào!
Đi đầu là Long Ưng Đài. Ngoài ra còn có Long Nhã Lâm, Vương Giai Kỳ đủ cả, đồng thời còn có ba người còn lại của bốn cậu chủ Yên Kinh.
Khi Lê Văn Vân bắt đầu sang cứu người vốn không định kinh động đến Long Ưng Đài.
Anh cảm thấy mình tự sang, thêm bốn cậu chủ Yên Kinh, bốn người họ như mặc chung một chiếc quần vậy, ở Yên Kinh, có bốn tên này chung một chỗ thì hễ ai muốn động vào họ đều phải cân đo đong đếm.
Nếu nói nhà họ Lý thật sự ngang ngược vô lý thì anh sẽ để bốn người này dùng vài tài nguyên mà họ có trong tay để làm nháo nhào một phen trên mạng.
Vốn dĩ anh chỉ nghĩ nhà họ Lý tham lam vô độ mà thôi, hoặc là muốn nhắc nhở Trần Mỹ Huyên để bà ấy ngoan ngoãn một chút.
Nhưng không ngờ chuyện lại là do phát hiện mỏ khoáng sản phía tập đoàn Hoàn Vũ, giá trị thậm chí đến mức khó mà ước lượng.
Khoáng sản ngọc thạch, nhắc đến thì có quá nhiều thứ có thể chế tác từ đó, cho dù là Lê Văn Vân đi nữa cũng có thể nhìn mà ham, bởi vì theo dòng khoáng sản sẽ còn có nhiều thứ khác, cho vào Người Gác Đêm thì có khả năng sẽ tăng đến mức khó định giá.
Nhìn Long Ưng Đài và Long Nhã Lâm, Lê Văn Vân nghĩ có lẽ là Long Nhã Lâm thấy anh rời đi nên chạy đi hỏi Vương Giai Kỳ, Vương Giai Kỳ kể một lượt mọi chuyện. Long Nhã Lâm gọi cho Long Ưng Đài, Long Ưng Đài bấy giờ mới đến.
Ông ta đi đến cửa, nhìn Lý Đạo Nhiên mà nói với ánh mắt lạnh tanh: "Lý Đạo Nhiên, giữa thanh thiên bạch nhật mà muốn giết người, càng lúc ông càng bành trướng rồi đấy, cả cái Yên Kinh có phải chỉ có ông có tiếng nói thôi không!"
Lý Đạo Nhiên nhìn Long Ưng Đài, hơi cau mày lại, sau đó cười khẩy lùng: "Lão Long kia, nơi này không có chuyện của ông, nhà họ Lý tôi không hoan nghênh ông, mau cút cho tôi!"
Long Ưng Đài cười khẩy: "Ông tưởng tôi muốn đến nơi khỉ ho cò gáy này của ông lắm sao?"
Nói xong lại nhìn sang Lê Văn Vân: "Lê Văn Vân, đã cứu xong người chưa, xong rồi thì chúng ta đi thôi!"
Lê Văn Vân bình tĩnh gật đầu.
"Tôi nói rồi, hôm nay cậu đừng hòng bước ra ngoài, cả đời tôi chưa bị ai đánh như thế này vào mặt cả, đến tuổi này rồi mà còn để thằng nhãi như cậu ức hiếp.", Lý Đạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân, sau đó nhìn Long Ưng Đài: "Long Ưng Đài, nếu là bình thường thì tôi sẽ nể mặt ông mà cho cậu ta đi, không có vấn đề gì hết, nhưng hôm nay thì không thể nào, nếu không cái mặt già này của tôi không biết để đâu cho hết nhục!"
Lê Văn Vân cười phụt một tiếng: "Sao vậy, đánh mặt bên phải của ông thì ông tính giơ mặt bên trái ra cho tôi đánh thêm lần nữa sao!"
Long Ưng Đài cũng bình tĩnh nói: "Hôm nay tôi cứ khăng khăng đưa cậu ta đi đấy, tôi xem ai dám ngăn lại! Lê Văn Vân, cậu ra đây, hôm nay ai ra tay thì tôi phế kẻ đó, kể cả mấy tên ranh này!"
Ông ta chỉ vào mấy người Lý Phong, Lý Lợi.
Nghe Long Ưng Đài nói xong, sắc mặt mấy người Lý Lợi cũng thay đổi theo.
Họ không ngờ thái độ Long Ưng Đài sẽ mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không chừa cơ hội thương lượng cho họ!
Trên thực tế Lê Văn Vân cũng không quan tâm, chuyện này vốn dĩ nhà họ Lý đã thua thiệt về mặt lí rồi!
Tên Lý Hàng này tôi thì không nói, về tập đoàn Hoàn Vũ, Trần Mỹ Huyên vốn có cổ phần, mà bây giờ nhà họ Lý lại muốn thu mua cổ phần lại với giá thấp. Lý Hàng có người tình mới, không quan tâm tới hai mẹ con thì thôi, lại còn để người tình mới đánh vợ cũ, đúng là quá đáng.
Những gì Lê Văn Vân làm cũng không tính là gì.
Đương nhiên, Lê Văn Vân muốn giải quyết chuyện này trong êm đẹp, nếu bốn cậu chủ Yên Kinh đã đến khống chế xong mà có thể giải quyết êm xuôi thì tốt nhất, nếu Lý Đạo Nhiên nhất định không chịu để họ đi thì Lê Văn Vân cũng không ngại lật tung nhà họ Lý lên đầu!
Anh và Trần Hi đỡ Trần Mỹ Huyên dậy, đi ra khỏi cửa.