Lê Văn Vân bước đến phòng, nhìn vợ chồng Lại Tuấn nằm trên giường, còn có Lại Dĩnh đang ngồi ghi chép trên một chiếc ghế bên cạnh, Lê Văn Vân xoa đầu Lại Dĩnh, sau đó nhìn Lại Tuấn hỏi: "Chú Lại, dì Chu, chúng cháu không ở thành phố này được bao lâu nữa."
Chu Linh nằm trên giường nghe Lê Văn Vân nói xong, bà ta ngẩng đầu hỏi: "Sao thế? Vợ chồng tôi mang lại phiền phức cho cậu ư?"
"Không có” Lê Văn Vân nói: "Chỉ là vài chuyện sắp làm xong rồi, sau đó phải rời khỏi nơi này."
Chu Linh thở dài một hơi: "Ây, thật ra lần trước các cậu khiêu chiến là tôi biết rồi, các cậu sớm muộn cũng rời khỏi đây. Nhưng vậy cũng tốt, bất kể là đi đâu cũng phải chăm sóc mình thật tốt. Rời khỏi nơi này cũng tốt, ở đây lâu lại thiếu mất tình người."
Lại Tuấn cũng tỏ vẻ cảm thán.
Đương nhiên, so ra mà nói, ông ta cảm thấy mất đi sự bảo hộ của đám Lê Văn Vân, có thể cả nhà ông ta sẽ lại phải sống như trước.
Ví dụ như gặp phải chuyện lần trước thì không ai đứng ra cứu họ nữa.
"Hai người đừng như vậy được không, cũng không phải sinh ly tử biệt gì.” Lê Văn Vân nhìn vẻ thương cảm của họ mà nói: "Cháu đến để hỏi mọi người có chịu đi khỏi đây với bọn cháu không."
Vợ chồng Lại Tuấn run người cùng lúc.
Chu Linh gần như không quan tâm thương thế trên cơ thể mình nữa, bà ta ngồi dậy, nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Rời đi... ý của cậu là, rời khỏi khu Tội Ác sao? Đển thành phố lớn bên ngoài? Giống nơi được chụp trong điện thoại các cậu?"
Lê Văn Vân gật đầu: "Đúng rồi! Mọi người đồng ý không?"
Nước mắt Chu Linh rơi lã chã, bà ta gật đầu lia lịa: "Đồng ý, chúng tôi chịu hết!"
Không biết bao nhiêu lần bà ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng vì sự tồn tại của Hodges mà nơi này chỉ được vào không được ra, người có thể ra khỏi đây đa số đều có cách của riêng mình.
Nhưng như bà ta đây chỉ là người bình thường, chỉ muốn sống yên ổn, con cái trưởng thành bình thường.
Nếu có thể rời khỏi đây thì họ chắc chắn đồng ý.
Trên gương mặt hằn lên dấu vết của tuổi già của Lại Tuấn, hốc mắt cũng đỏ au lên.
Là cảm động!
Lê Văn Vân cười, anh đi qua vỗ vai Lại Tuấn nói: "Cháu chỉ đến báo một tiếng thôi, hai người đã đi lại được rồi thì rảnh rỗi có thể dọn dẹp đồ đạc một chút, cần đem gì thì đem theo, đương nhiên tốt nhất là đem theo đồ đạc có ý nghĩa kỷ niệm là được, ra ngoài rồi bọn cháu sẽ sắp xếp chỗ ở, không thiếu gì cả."
Vợ chồng Lại Tuấn có hơi xúc động.
Lúc này, Lại Dĩnh nghiêng đầu hỏi: "Anh Vân, nếu chúng ta ra ngoài rồi em có thể đi học không?"