Nhà hàng Tam Hợp là một trong những nhà hàng tốt nhất ở Yên Kinh. Hơn nữa giá cả ở đây cũng rất đắt đỏ, đắt hơn những nhà hàng bình thường rất nhiều lần, nhưng cũng không đắt bằng nhà hàng Vinh Hoa ở Lâm Hải.
Đương nhiên là bạn muốn ăn gì cũng có hết.
Ngoài ra, hương vị của các món ăn ở đây cũng rất được, những gia đình tầm trung vẫn có thể chi trả được nên việc kinh doanh của nhà hàng Tam Hợp rất ổn.
Ông chủ của nhà hàng này cũng là một người kỳ lạ. Từ trước đến nay, ông ta không bao giờ nể mặt con cháu của các gia tộc quyền quý ở Yên Kinh, dù bạn là ai, bạn có bao nhiêu tiền, đã đến chỗ tối ăn cơm thì bạn phải xếp hàng.
Hơn nữa, nhà hàng Tam Hợp cũng không có chế độ phân cấp khách hàng. Đã đến đây thì bạn có thể chọn tầng tùy thích, không có phòng riêng, chỉ có từng ô ghế. Tất nhiên là điều kiện vẫn rất tốt.
Nghe Vương Giai Kỳ giới thiệu về nhà hàng này cho mình, Lê Văn Vân cười vui vẻ nói: “Nghe cô kể như vậy, tôi cũng hơi muốn làm quen với ông chủ của nhà hàng này rồi đây, đúng là một người không sợ cường quyền”
Vương Giai Kỳ cười đáp: “Ông chủ của bọn họ là đầu bếp, nhưng rất ít người có cơ hội được gặp ông ta."
“Vậy mà cũng được hả.” Lê Văn Vân kinh ngạc nói.
“Sắp đến rồi.” Vương Giai Kỳ nói: “Hương vị của các món ăn ở đây không hề thua kém nhà hàng Vinh Hoa đâu nhé, hơn nữa nghe nói gần đây lại có một vị đầu bếp nổi tiếng đến, là sự đệ của ông chủ nhà hàng này, cũng là một trong những đầu bếp giỏi nhất trong nước.”
Trong lúc trò chuyện, chiếc xe của ba người họ từ từ đậu ở một nơi khá hẻo lánh.
Lê Văn Vân bước xuống xe, anh giả bộ vươn vai một cái, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía sau.
Điều khiến anh ngạc nhiên là chiếc xe vẫn luôn bám theo xe của bọn họ, đúng là nó cũng theo đến đây, nhưng dường như nó lại không có ý định dừng lại, cứ thể đi ngang qua người Lê Văn Vân.
Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đó chỉ là người tiện đường đi cùng thôi, là mình đã nghĩ nhiều rồi ư?”
Lê Văn Vân cau mày, đương nhiên anh vẫn không buông lỏng cảnh giác, cũng không bảo hai người Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đừng tới, có khả năng là người kia đang diễn.
“Quả nhiên là chúng ta tới chậm mất rồi.” Long Nhã Lâm cười khổ: “Aiya, ông chủ của nhà hàng Tam Hợp này cũng kỳ quái thật đấy, tại sao lại không cho đặt chỗ trước chứ”.
Lê Văn Vân nhìn về phía trước, anh phát hiện ra nhà hàng Tam Hợp này không giống so với những gì anh tưởng tượng cho lắm.
Phía trước nhà hàng có một khoảng sân rất rộng, lúc này trong sân đã có rất nhiều người đang đứng chờ.
“Nhà hàng này làm ăn cũng tốt thật đấy.” Lê Văn Vân xoa mũi nói.
“Hết cách rồi, chúng ta đợi một lúc vậy. Hy vọng là sẽ có người rời đi nhanh một chút.” Long Nhã Lâm chạy đi lấy số, sau đó ngồi trên chiếc ghế ở khoảng sân và chờ đợi.
Lúc này bên trong nhà hàng đang có rất nhiều tiếng trò chuyện của các thực khách.
Lê Văn Vân cũng ngồi xuống, những ánh mắt anh vẫn chủ yếu nhìn về con đường nằm cách đó không xa, muốn xem chiếc xe đó có quay lại không, nhưng điều khiến anh bất ngờ là chiếc đó thật sự không quay trở lại nữa.
Đợi một lúc, Lê Văn Vân nhìn thấy xe của Phạm Nhược Tuyết đang đậu ở cách đó không xa, cô và Hoàng Thị Kỳ đang đi lấy số, bọn họ cũng nhìn thấy Lê Văn Vân. Chỉ có điều, hai người họ chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, đặt ánh mắt lên người Long Nhã Lâm khoảng chừng nửa giây, sau đó rời mắt, bước tới ngồi xuống chỗ đối diện với đám Lê Văn Vân.
Hai người họ như không quen biết Lê Văn Vân, chỉ ngồi nói chuyện với nhau.
“Này, chẳng phải đây là bạn của anh lúc ở trong gara lần trước sao?” Vương Giai Kỳ nhìn Phạm Nhược Tuyết, kinh ngạc hỏi.
Trước đây lúc ở Lâm Hải khi Vương Giai Kỳ bị tấn công lần đầu tiên, cô ấy và Phạm Nhược Tuyết đã từng có duyên gặp mặt.
“Hay là gọi họ ngồi ăn cùng chúng ta?” Vương Giai Kỳ hỏi.
“Đừng làm phiền họ, có thể họ đang làm nhiệm vụ” Lê Văn Vân bình tĩnh lấp liếm.
Vương Giai Kỳ nghe vậy liền lập tức ngậm miệng lại, sau đó hạ thấp giọng xuống, nói: “Không có nguy hiểm gì chứ?”
“Bọn họ đều là cao thủ, cô không cần phải quá bận tâm.” Lê Văn Vân cười nói: “Cũng không biết phải đợi bao lâu nữa.”