Trong chớp mắt, giống như tuyến phòng thủ trong lòng Lê Văn Vân đã bị đánh tan, toàn thân run rẩy kịch liệt.
“Cô.” Anh vẫn duy trì dấu vết tỉnh táo cuối cùng mà hỏi: “Cô đã cho tôi uống gì rồi, cô muốn làm gì?”
Dường như Long Nhã Lâm đã nghĩ thông suốt, cô ấy quay đầu lại nhìn Lê Văn Vân nói: “Tôi... muốn ru anh ngủ.”
Nói rồi, cô ấy hơi dùng sức đẩy Lê Văn Vân lên ghế sô pha.
Bộ não của Lê Văn Vân hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Anh không ngờ rằng Long Nhã Lâm này lại mạnh mẽ như thế, lại dâng trào cảm xúc mà bỏ thuốc cho anh uống.
Chớp mắt, bên trong căn phòng dâng lên nỗi khao khát tình yêu vô hạn, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ số pha đến trên giường.
Lê Văn Vân cũng không biết mình đã lăn qua lăn lại bao lâu, mãi lúc sau, dường như cảm thấy hơi mệt mỏi mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau, Lê Văn Vân tỉnh dậy vì đói, khi tỉnh dậy, nghĩ đến tình cảnh đêm qua, Lê Văn Vân rùng mình dữ dội và bất thình lình ngồi bật dậy, mọi chuyện đêm qua cứ lởn vởn trong đầu anh.
Lê Văn Vân liếc sang một bên, Long Nhã Lâm đã không còn ở đó nữa.
“Chết tiệt... mình đã bị Long Nhã Lâm dụ dỗ rồi ...?” Vẻ mặt của Lê Văn Vân ngây dại ra.
Trong chốc lát, đầu óc Lê Văn Vân choáng váng.
Anh nhìn vài giọt máu đỏ tươi trên ga trải giường và cau mày.
“Chuyện này...” Lê Văn Vân đau đầu hết sức, trong nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Lê Văn Vân thở dài, cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, phát hiện trên điện thoại có mấy tin nhắn Wechat, đều là do Long Nhã Lâm gửi tới.
Lê Văn Vân cau mày, sau đó nhấp vào Wechat, và Long Nhã Lâm đã gửi cho anh một tin nhắn rất dài!
“Lê Văn Vân, đừng có áp lực tâm lý quá, đây là chuyện tôi chủ động làm, tôi chỉ muốn quan hệ với anh, vậy thôi.”
“Sở dĩ tôi không muốn về nhà vì cự tuyệt ông nội, ngoài việc không muốn đi xem mắt ra thì còn có một nguyên nhân khác mà tôi chưa nói ra, đó là tôi đã có người trong lòng rồi, người đó chính là anh.”
“Tôi cũng không biết tại sao, rõ ràng anh chỉ là một tên khốn nạn, đang ở trên đường cao tốc
mà anh dám đuổi một cô gái xinh tươi mơn mởn như tôi xuống xe, làm hại tôi phải bắt taxi về Yên Kinh. Đáng lẽ tôi phải rất hận anh, căm ghét anh mới đúng.”
“Nhưng... sau tất cả mọi chuyện, tôi lại không kiềm lòng được mà nhớ tới ngày đó anh đã đơn thương độc mã đến cứu tôi ra sao, lại nhớ tới bóng dáng một mình anh bảo vệ tối và Giai Kỳ ở phía sau mà đối đầu với mười mấy cao thủ siêu cấp như thế nào.”
“Tất cả những điều này cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, dù chỉ mới tiếp xúc vài ngày, nhưng tôi lại không ngừng nghĩ về anh, nhớ anh, nhớ anh!”
“Từ khi tập võ, tôi đã thề rằng nhất định phải tìm được một người đàn ông mạnh hơn mình,
một người đàn ông có thể chinh phục tôi. Đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn chưa gặp được, kể từ khi tôi gặp anh, cho tới sau này, ngay cả khi anh quăng tôi xuống xe đi chăng nữa nhưng mỗi khi nhớ tới tôi đều thấy thật đáng yêu.”
“Nhưng mà tôi biết, anh là người đàn ông khiến cho thế giới ngầm khiếp sợ, anh là Người Gác Đêm, có lẽ kiếp này chúng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau, ông nội cũng không bao giờ đồng ý cho tôi lấy một Người Gác Đêm, mà tôi cũng không hề cảm nhận được tình yêu của anh với tôi trong đôi mắt anh.”
“Cho nên tôi nghĩ, không cần thiên trường địa cửu, đã từng có được cũng rất tốt rồi. Bởi vậy tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự buông thả của tôi, đây là lần đầu tiên của tôi nên anh cũng không thiệt thòi gì.”
“Như đã nói ở trên, sau này chúng ta không ai làm phiền ai, cho dù chạm mặt cũng chỉ coi như là bạn bè, anh hãy coi tất cả mọi chuyện đêm qua như một giấc mơ mà thôi.”
Lê Văn Vân đọc thấy mấy lời này thì khẽ cau mày.