Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân vỗ vỗ Khương Vĩ, sau đó cười nói: “Được rồi, đừng xoắn xuýt nữa, không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao? Ngày mai cậu đến công ty tớ làm việc, tớ trả lương, năm triệu tệ một năm cho cậu.” 

Lời của anh vừa dứt, Khương Vĩ liền sững sờ. 

Cậu ta cho rằng Lê Văn Vân chỉ mới về Lâm Hải mà thôi, chắc cũng không có tiền gì, nói lời này có lẽ chỉ là muốn giúp cậu ta giữ thể diện. Cậu ta âm thầm cảm kích, nhìn Lê Văn Vân một cái. 

Phương Châu với Phương Lệ, hai người vừa chuẩn bị rời đi thì dừng bước chân lại, Phương Châu quay đầu qua nhìn Lê Văn Vân, xem thường nói: “Cậu có công ty? Còn trả cho cậu ta tiền lương năm triệu tệ một năm? Chém gió thì ai không biết?” 

Phương Lệ cũng châm biếm, nói: “Sao tôi không nghe thấy anh ta có người bạn giàu có thế này?” 

Lê Văn Vân cười cười, nói với Khương Vĩ: “Thẻ ngân hàng!” 

Cách đối phó với cả nhà Phương Lệ, đương nhiên là khiến cho họ phải hối hận ngay tại chỗ. 

Khương Vĩ nghe thấy lời này, không biết Lê Văn Vân đang nghĩ cái gì. Nhưng mà cậu ta vẫn ngoan ngoãn móc một tấm thẻ ngân hàng ra. 

Lê Văn Vân móc điện thoại ra, nhanh chóng nhập mã số thẻ ngân hàng, sau đó nói với Khương Vĩ: “Ngày mai tớ đưa cậu đến công ty làm việc, trả trước cho cậu tiền lương một năm.” 

Ting! 

Cùng lúc đó, điện thoại của Khương Vĩ vang lên âm thanh của một tin nhắn. 

Khương Vĩ ngơ ngác móc điện thoại ra, sau đó khoảnh khắc tiếp theo là con người cậu ta đột nhiên co lại, cậu ta nói: “Lê Văn Vân, cậu thật sự chuyển năm triệu cho tớ rồi? Cậu điên rồi sao.” 

Lê Văn Vân cười cười, nói: “Ứng trước, ngày mai đến làm việc là được, tiền lương năm nay của cậu không còn nữa.” 

“Lừa ai chứ!” Phương Lệ cười giễu một tiếng, sau đó bước tới trước, giật lấy điện thoại của Khương Vĩ. 

Sau đó cô ta cầm điện thoại nhìn một cái, tiếp theo đó, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, cô ta nhìn sang Lê Văn Vân, nói: “Anh thật sự chuyển năm triệu cho anh ta rồi.” 

Lê Văn Vân cười khinh, nói: “Tại sao tôi phải lừa các người chứ? Các người có gì đáng để tôi lừa sao? Kể từ ngày mai, Khương Vĩ là một người trong giới nhà giàu ở Lâm Hải.” 

Ở bên cạnh, Phương Châu cũng cầm điện thoại xem, và ngay sau đó, sắc mặt ông ta cũng liền trở nên âm u thất thường. 

Chấn động này đối với Khương Vĩ mà nói là quá lớn rồi. 

Cậu ta tuyệt đối không ngờ được, Lê Văn Vân hoàn toàn không phải đang đùa giỡn với cậu ta. Cậu ta của lúc này, đúng là vẫn chưa bình tĩnh lại được. 

Và Phương Châu kinh ngạc trong giây lát xong thì vẻ mặt ông ta lộ ra nụ cười, nói: “Khương Vĩ à, bây giờ cậu có tiền rồi, sính lễ này đối với cậu mà nói cũng không có áp lực gì nữa, cậu với Phương Lệ cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, hay là quay lại đi, chúng ta bàn bạc một chút, lựa ngày rồi tổ chức hôn lễ?" 

Lê Văn Vân ngẩn người, anh vốn dĩ chỉ muốn làm cho Phương Châu với Phương Lệ hối hận mà thôi, kết quả không ngờ, ông Phương Châu này lại mặt dày đến như thế! 

Và Phương Châu kinh ngạc trong giây lát xong thì vẻ mặt ông ta lộ ra nụ cười, nói: “Khương Vĩ à, bây giờ cậu có tiền rồi, sính lễ này đối với cậu mà nói cũng không có áp lực gì nữa, cậu với Phương Lệ cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, hay là quay lại đi, chúng ta bàn bạc một chút, lựa ngày rồi tổ chức hôn lễ?" 

Lê Văn Vân ngẩn người, anh vốn dĩ chỉ muốn làm cho Phương Châu với Phương Lệ hối hận mà thôi, kết quả không ngờ, ông Phương Châu này lại mặt dày đến như thế! 

Khương Vĩ thở dài một hơi, cậu ta nhìn Lê Văn Vân với ánh mắt cảm kích, sau đó lại nhìn sang cha con Phương Lệ, nói: “Bỏ đi, chúng ta đã chia tay rồi. Trả điện thoại lại cho tôi.” 

Gặp phải chuyện này, lòng Khương Vĩ vẫn có tức giận. 

Anh đã hi si thời gian sáu năm trời, cuối cùng lại thất bại trước hiện thực. Bây giờ một giây trước, đối phương còn nói mình không xứng đáng với họ, một giây sau thấy cậu ta có năm triệu tệ thì lại muốn tìm cậu ta làm lành. 

Khương Vĩ cảm thấy rất nực cười, giây phút này, cậu ta thật sự nhìn rõ bộ mặt của người nhà này rồi. 

Cậu ta bình tĩnh nhìn Phương Lệ, mở miệng nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, trả điện thoại lại cho tôi, sau này đường ai nấy đi” 

Sắc mặt Phương Lệ khẽ biến đổi, cô ta vốn tưởng rằng, cô ta bắt thóp được Khương Vĩ, chỉ cần ngoắc ngón tay thì Khương Vĩ sẽ ngoan ngoãn quay về bên cạnh cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK