Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân cố ý đùa người phụ nữ này, thở dài: “Tôi đã mất hi vọng với cuộc sống này, lại không có dũng khí tự sát, thế nên đành đến đây vậy" 

Elimmy lại ngẩn người, sau đó cô ấy xoa xoa đầu Lê Văn Vân nói: “Haiz, tòa thành này quả thật có rất nhiều người như anh, có điều không có chuyện gì là không thể tôi đã ở sàn đấu này ba năm, cũng thường hay cảm thấy mình có thể sẽ chết, không nhìn thấy hi vọng, nhưng mà còn sống thì sẽ còn hi vọng mà” 

Nói xong, dường như muốn lôi kéo thêm những người khác, cô ấy đứng dậy: “Anh suy nghĩ kĩ đi, chờ khi nào nghĩ thông rồi thì lúc tiến vào sàn đấu, trực tiếp nằm xuống giả chết là được, sàn đấu chỉ nhận người còn đứng cuối cùng, nằm trên đất thường sẽ không ai ra tay với anh đâu.” 

Lê Văn Vân cười cười đáp: “Cô mau đi đi.” 

Elimmy rời đi, Lê Văn Vân vẫn ngồi lại chỗ cũ. 

Một lát sau, một âm thanh vang lên bên tai anh: “Ông chú ơi, chỗ này ngồi được không?” 

Lê Văn Vân không phản ứng. 

“Ông chú?” Lúc này âm thanh lại vang lên lần nữa. 

Lê Văn Vân nhìn lại, phát hiện trước mặt là một người đội mũ màu nâu, thân trên mặc quần áo cao bồi, thân dưới là váy ngắn tất chân phối với một đội ủng, cách ăn mặc theo kiểu này làm dáng người mỹ lệ được tôn lên. 

Nhìn cô gái tầm khoảng hai mươi mấy tuổi. 

“Có thể không ạ?” Cô gái hỏi lại lần nữa. 

Lê Văn Vân lên tiếng: “Có thể” 

Anh ngồi sang bên cạnh chưa thêm một ít chỗ trống, cô gái nở nụ cười ngọt ngào về phía anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân. 

Hai tay cô ta để sau lưng, chống xuống đất, đôi chân dài thỉnh thoảng đung đưa. 

Thế nhưng Lê Văn Vân cảm giác được, sau khi cô gái này ngồi xuống không lâu, cả hội trường có rất nhiều tầm mắt hướng về đây, ánh mắt lại mang theo một chút kiêng kỵ và sợ 

hãi. 

Lê Văn Vẫn biết người bọn họ kiêng ky chắc chắn không phải mình, vậy đáp án chỉ có một, chính là cô gái đang ngồi cạnh anh đây. 

Cô gái cũng không nói chuyện cùng Lê Văn Vân, chỉ là ngồi ở đây. 

“Mời tuyển thủ nhóm A chuẩn bị ra trận” Một âm thanh vang lên. 

Trong lòng Lê Văn Vân hơi động, anh phát hiện trong hậu trường có không ít người đã đứng lên. 

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi?” Lê Văn Vân thở một hơi. 

Lúc này, cô gái kia đứng dậy nói: “Ông chủ, tôi sắp ra sân rồi, có thể chúc phúc tôi được không?” 

Lê Văn Vân ngẩn người, nhìn về phía cô gái cười: “Chúc cô mở cờ là thắng!” 

“Tôi muốn một cái ôm!” Cô gái lại nói. 

Nói xong cũng không quản Lê Văn Vân nghĩ thế nào, trực tiếp ôm lấy Lê Văn Vân một cái rồi quay người tung tăng chạy đến lối đi vào. 

Hẳn là thực lực không tệ, nếu không sẽ không khiến người khác phải kiêng kỵ mà cũng sẽ không tự tin như thế. 

Nương theo đám người ra trận, Lê Văn Vân nghe bên ngoài khán đài truyền đến âm thanh rất ồn ào, đồng thời còn có âm thanh hàng ghế bình luận cực kì chuyên nghiệp. 

Bình luận viên chủ yếu là nói tiếng Anh, ý chính thì Lê Văn Vân vẫn có thể nghe hiểu được. 

“Thi đấu, bắt đầu!” Ngay lúc này, anh nghe được một âm thanh hét lớn. 

Những tuyển thủ phía sau hậu trường kia rất nhanh đã đến xem thi đấu, trước mặt có rất nhiều cửa sổ có thể quan sát tình huống trên sàn đấu. 

Lê Văn Vân không đến xem, đối với những chuyện này anh không cảm thấy hứng thú, anh vẫn ngồi ở chỗ cũ, chờ đến lượt mình vào sân. 

Bên tại là tiếng người xem ồn ào, từng đợt hò reo lại lớn hơn đợt trước, có thể thấy đám người này rất hưng phấn. 

Thời gian từ từ trôi qua, không biết từ lúc nào, đã qua hơn nhiều giờ đồng hồ. 

“Ơ, anh không qua đó xem hả?” Vừa lúc này, một âm thanh lại vang lên bên tại Lê Văn Vân. 

Lê Văn Vân giương mắt nhìn, lại là cô nàng Elimmy đi đến, cô ấy rất cao, đứng nhìn Lê Văn Vân từ trên cao. 

“Không có gì hay cả” Lê Văn Vân nói. 

Trong mắt Elimmy lộ ra chút đồng tình. Người này hẳn là phải thất vọng với thế giới này thế nào mới có thể mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ đến thế chứ. 

“Cô cũng không xem hả?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi. 

“Tôi nghỉ ngơi dưỡng sức trước, tôi đã lôi kéo được khoảng chừng mười người rồi.” Elimmy cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm, vui vẻ nói: “Cũng coi như có thể chống đỡ được đến phía sau.” 

“Cuộc so tài thứ nhất kết thúc!” 

Vừa lúc đó, âm thanh trọng tài vang lên. 

“Nhanh thế?” Lê Văn Vân và Elimmy đều kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK