Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng Lê Văn Vân lộ ra một nụ cười khinh thường, sau đó cúi đầu nhìn Trịnh Hòa nói: "Ôi chao, thành vết thương rồi, để tôi sát trùng cho anh!" 

"Mày định làm gì, dừng tay!" Một người của Trịnh Hòa hoảng sợ kêu lên. 

Thế nhưng hiển nhiên Lê Văn Vân không thèm để ý tới lời nói của anh ta, rượu trong ly rượu của anh từ từ rót xuống, rơi xuống đầu của Trịnh Hòa. 

Vết thương gặp phải cồn, đau đớn kịch liệt khiến cho Trịnh Hòa suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh. 

"A! A! A!" 

Anh ta hét to thảm thiết. 

Ở bên cạnh, tất cả mọi người đều sợ hãi. 

Nhất là Cao Phái và Trần Nghị! 

Hai người đều không kìm được mà lùi về ghế sofa đằng sau một bước, thân thể run rẩy. 

Quả tàn nhẫn! 

Lê Văn Vân quá tàn nhẫn! 

Trước kia bọn họ vẫn luôn xem thường Lê Văn Vân, Lê Văn Vân không có gia thế, có thể mặc cho bọn họ trêu đùa! 

Nhưng bây giờ nhìn lại, vua cũng thua thằng liều, Lê Văn Vấn độc ác đến không cần sống nữa, làm cho lòng của bọn họ đều run rẩy. 

Nếu như trước kia Lê Văn Vân đối xử với bọn họ như vậy, hẳn là rất đau khổ 

Hơn hai mươi người, trong chớp nhoáng này lại không có bất cứ người nào dám bước lên. 

Vưu Tường vẫn híp mắt lại, trong tất cả mọi người, anh ta coi như là một người bình tĩnh, hai chân vắt chéo, khóe miệng khẽ cười, trong lòng nghĩ: "Tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng đúng thế thì sao chứ? Hiện tại chỉ là một công nhân mà thôi, có rất nhiều phương pháp để đùa chết mày, Trịnh Hòa đúng là rõ ngu!" 

Lê Văn Vân không biết ý nghĩ trong lòng của anh ta, anh cũng không quan tâm anh ta nghĩ gì, lúc này anh cúi đầu nhìn Trịnh Hòa, bình tĩnh nói: "Chà, hôm qua tôi đã giải thích cho anh rồi, tôi và Đỗ Tịch Tịch không có quan hệ gì, anh lại nhất quyết không nghe, hôm nay gọi tôi tới đây, ban đầu tôi dự định giải thích rõ ràng với anh, kết quả anh lại gọi nhiều người thế này định động tay với tôi, nhìn đám anh em này của anh xem, ai cũng sợ hãi, ngay cả một người trong bọn họ cũng không dám lên!" 

Khóe miệng những người bên cạnh giật vài cải! 

"Lê Văn Vân, mày biết tao là ai không, mày thật sự không muốn sống nữa..." Trịnh Hòa cắn hàm răng, chịu đựng đau đớn nói. 

"Vì vậy anh vẫn định trả thù tôi à?" Lê Văn Vân cười híp mắt nhìn anh ta, nói: "Lần này xem như là một bài học, con người của tôi ấy mà, không sợ chuyện rắc rối, cũng không lo chuyện phiền phức tìm đến cửa, nếu như sau này anh nhất quyết phải đến quấy rầy tôi, hoan nghênh đến chơi, đúng lúc để tối hoạt động một chút, nếu không ngây người mãi cũng rất nhàm chán! 

Nói xong, anh nhìn thoáng qua Vưu Tường! 

Vưu Tường cũng nhìn về phía nhìn về anh, mang theo ý giễu cợt. 

Lê Văn Vân từ từ bỏ chân xuống, sau đó khẽ nhún vai, nói: "Hoạt động một chút, thoải mái hơn. rồi, nếu đã nói chuyện xong thì tôi đi đây, phải rồi, nhắc nhở một chút, chờ lát nữa khi tôi đi ra ngoài mà có ai muốn động tay với tôi, tôi cam đoan người đó sẽ thảm hại hơn cả Trịnh Hòa!" 

Nói xong, anh nghênh ngang đi ra khỏi công xưởng. 

"Thằng nhãi, con mẹ nó, mày muốn sống sót rời đi sao?" Có người quát to một câu. 

Tuy rằng anh ta rống lên nhưng lại không có một ai xông tới. 

Cảnh tượng ban nãy đã thực sự dọa sợ bọn họ. 

Lê Văn Vân dừng bước rồi sau đó xoay người lại, nhìn những người bên kia, hỏi: "Ai vừa mới hét?" 

Điều khiến anh kinh ngạc là không ngờ không ai dám thừa nhận! 

Trong lòng Lê Văn Vân tức cười, những người này thường xuyên ức hiếp người khác thành quen, gặp phải người ác độc một chút là bọn họ liền sợ. 

Lê Văn Vân khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt liếc đến Cao Phái và Trần Nghị ở bên cạnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK