Đúng vậy, bọn họ cảm thấy hai cây đao này là đồ quý giá, không định trả lại cho Lê Văn Vân, thế là định mang chúng đi bán.
Vì để bán được cây đao này, họ gọi Ngô Dương người có hiểu biết nhất trong nhà đến.
“Thế nào, cây đao này đáng tiền không?” Ngô Thị Hương hấp tấp hỏi.
Sáng loáng!
Trần Bát Vận cắm đao vào vỏ đạo, chau mày nói: “Cây đao này bén thì bén thật, nhưng lại được làm ra từ công nghệ hiện đại, chỗ của tôi, chỉ lấy đồ cổ thôi, chuôi đao này nhìn lại có vẻ lâu đời nhưng nếu như nói đáng giá thì có lẽ cũng chỉ đáng vài tệ thôi.”
Mẹ con Ngô Thị Hương đều ngây người một lúc. Ngô Dương vội nói: “Ông chủ Trần, hay là ông cứ xem tiếp đi, cả đời này tôi cũng chưa từng nhìn thấy một cây đao sắc bén như thế, cắt đá giống như thái đậu phụ vậy.”
Trần Bát Vận mỉm cười nói: “Thế này đi, tôi mua cây đao này với giá mười vận tệ!”
“Ông làm thế có hơi quá quắt rồi.” Ngô Dương nói: “Cây đạo này kiểu gì cũng phải có giá hơn mười vạn tệ chứ.”
“Đúng đấy, ông chủ Trần, ông làm thế có hơi quá quắt rồi đấy!” Lúc này, một tiếng cười vang lên rồi nói: “Cắt đá như thái đậu phụ, nếu như thế thì làm gì có cây nào không phải vũ khí nổi tiếng thế giới.”
Đám người Nguyễn Vũ Đồng nhìn về phía phát ra giọng nói, phát hiện ngay gần đó, một người đàn ông bốn năm mươi tuổi mặc chiếc áo khoác dài, cầm
một cái lồng chim bước đến.
Sắc mặt của Trần Bát Vận muốn ho khan, nhìn về phía người đàn ông trung niên, nhưng lại không dám họ ra.
Người đàn ông trung niên hớn hở nói: “Đao gì, đưa đây tôi xem nào.”
Ngô Thị Hương nghe thấy thế, hớn hở, vội vàng đặt cây đao lên: “Ông xem
xem?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười, thế nhưng khi mắt ông ta nhìn thấy cây đao ngắn, đồng tử của ông ta co lại, nhất là lúc ông ta để ý đến một ký hiệu ở trên bề mặt của chuối đao, sắc mặt của ông ta liền thay đổi.
Qua mấy phút sau, ông ta mới từ từ thở ra một hơi nói: “Đao tốt”
Vẻ mặt của cả nhà Ngô Thị Hương mừng rỡ, Ngô Thị Hương vội vàng hỏi: “Cây đạo này có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Bà muốn bán cây đao này?” Người đàn ông trung niên đặt cái lồng chim xuống, nhìn Ngô Thị Hương, hỏi kỹ càng.
Ngô Thị Hương gật đầu nói: “Có ý định thế!”
“Nếu như bà muốn bán, thì tôi trả năm trăm vạn!” Người đàn ông trung niên mỉm cười lên tiếng.
Vẻ mặt đám người Ngô Thị Hương đều ngây ra, năm trăm vạn đối với họ mà nói, thì đúng là một khoản tiền rất lớn!
Ở bên cạnh, sắc mặt Trần Bát Vận liền thay đổi, ông ta biết thứ đồ này chắc chắn đáng giá, e là giá cả còn hơn cả thế nữa, nhưng liếc nhìn người đàn ông trung niên, ông ta không dám nói gì.
Lúc này, người đàn ông lên tiếng nói: “Nhưng, tôi nhớ rằng cây đao này, chắc là một đôi, một cây dài một cây ngắn mới đúng! Nếu như trong nhà bà vẫn còn một cây dài, thì cứ bán cho tôi, tôi có thể trả giá hai nghìn vạn!
Hai nghìn vạn!
Con số quá lớn khiến cả người Ngô Thị Hương đều run rẩy, bà ta vội vàng trả lời: “Còn, vẫn còn, trong nhà tôi vẫn còn một cây dài nữa, tôi cũng không nghĩ rằng thứ đồ này lại đáng giá đến thế, trước đây đều để trong kho chứa đồ, bây giờ tôi lập tức đi lấy cho ông!”
“Thế này đi, tôi cùng đi với bà.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Đến lúc đó một tay giao tiền, một tay giao hàng!”
“Được được được!” Ngô Thị Hương vội vàng đồng ý.
Cả đời này của bà ta chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, bà ta chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đồng ý ngay.
Ngược lại Ngô Dương ở bên cạnh muốn nâng giá lên, nhưng thấy Ngô Thị Hương lại đồng ý ngay tức khắc, ông ta cũng không biết làm gì chỉ có thể ngầm thừa nhận.
Người đàn ông trung niên cúi đầu, lại nhấc cái lồng chim lên, có thể nhìn rõ thấy, có một hình xăm bông hoa sen màu vàng nhạt trên mu bàn tay của ông
Màu đỏ quyền lực! Màu vàng sát thủ!