"Để chém chết Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử nên đã sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, sau đó lại lấy mấy miếng xương cốt, sau đó bị thương nặng, thành ra như vậy." Lê Văn Vân vẫn nói mà không chút dè dặt.
Doãn Nhu không có địch ý đối với anh, cũng có thể nhìn thấy tình trạng cơ thể của anh, vì vậy Lê Văn Vân không có gì phải che giấu quá nhiều!
Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi ngược lại: "Bà đừng quan tâm đến tôi nhiều như vậy, năm năm trước tôi lừa bà thảm thế rồi. Cho nên tôi tới đây lần này, bởi vì chân khí của tôi vẫn chưa khôi phục nên vẫn luôn cẩn thận. Bà lại quan tâm tôi như vậy, tôi cảm thấy được có vấn đề lớn. Chắc không phải bà thích tôi rồi đó chứ!"
Nói đến đây, anh đột nhiên ngồi bật dậy, hết sức kinh hãi nhìn về phía Doãn Nhu: "Mẹ kiếp, không phải là bây giờ bà thấy tôi không có chân khí, thiên phú luyện võ của tôi lại tốt như vậy, mà bà vẫn chưa có con. Bà... không phải là muốn tìm tôi mượn giống chứ?"
Doãn Nhu sững sờ một lúc, sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lộ ra một chút tức giận nói: "Cậu cút được rồi đấy!"
“Không phải là tốt rồi!” Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm, lại nằm xuống.
Doãn Nhu nhìn thấy Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm thì tựa hồ thật sự thả lỏng. Trong lòng bà ta tức giận không chịu nổi, bà ta khắc chế cơn giận trong lòng mình, sau đó hỏi: "Người đàn ông đã nhìn trộm tôi tắm cùng với cậu năm năm trước đâu?"
Nghe thấy bà ta chủ động nhắc đến Đường Đường, Lê Văn Vân thở dài nói: "Hơn ba năm trước, khi cùng tôi thực hiện một nhiệm vụ đã chết trận!"
Doãn Nhu sửng sốt một hồi, sau đó có chút thổn thức: "Người Gác Đêm chính là như vậy, lúc nào cũng đều nằm bên bờ sống chết."
"Không phải." Lê Văn Vân cau mày hỏi: "Bà có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, bà như bây giờ thật kỳ quái, lúc nào cũng có cảm giác bà muốn làm gì đó với tôi."
Doãn Nhu hơi trầm mặc. Bà ta nhìn Lê Văn Vân, sau đó trầm ngâm, thở ra một hơi rồi nói: "Được rồi, nếu cậu đã muốn nói thẳng, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề!"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Bà nói đi!"
“Nếu cậu phục hồi chân khí rồi, cậu có chắc mình có thể đối phó với Hodges không?” Doãn Nhu hỏi thẳng.
Lê Văn Vân sửng sốt nói: "Tôi nhớ bà và Hodges có quan hệ rất tốt mà, đúng không? Hình như ông ta vẫn luôn theo đuổi bà?"
“Điều đó không quan trọng, hãy trả lời câu hỏi của tôi.” Doãn Nhu nói.
"Cái này thì tôi cũng không biết." Lê Văn Vân nói: "Nhưng Hodges là người hay ra vẻ. Tôi khôi phục rồi chắc chắn cũng muốn tìm ông ta đánh một trận!"
Một là Lê Văn Vân thực sự muốn tẩn tên này. Hai là Hodges đứng thứ hai trên Thiên bảng, Lê Văn Vân muốn dùng ông ta làm đối chiếu để xem giữa mình và Demps có gì đối lập.
“Thời điểm này khác với năm năm trước rồi.” Doãn Nhu nói: “Nếu không thể đánh bại Hodges, chỉ sợ cậu cũng không còn cách nào để rời đi."
Lê Văn Vân bĩu môi nói: "Thế thì đến lúc đó lại nói sau, phải đợi đến khi tôi khôi phục chân khí đã!"
Doãn Nhu gật đầu, rồi nói: "Tôi tìm cậu, chỉ có một yêu cầu, đó là nếu cậu rời đi, hãy mang tôi theo."
Lê Văn Vân sửng sốt. Anh quay đầu nhìn về phía Doãn Nhu, lông mày nhíu lại thật sâu: "Bà ở đây không phải rất thoải mái sao?"
Nếu mình có thể đi, đưa bà ta đi thực ra chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng vấn đề mấu chốt là Doãn Nhu là một siêu cấp. Khi một người như vậy ra ngoài, bà ta chính là một BOSS lớn trong một thành phố bình thường. Bà ta đã sống ở khu Tội Ác lâu như vậy, một khi bà ta ra ngoài và không tuân theo quy củ, có quỷ mới biết bà ta sẽ gây ra chuyện gì đó.
"Ở đây quả thật cũng không tệ lắm, nhưng quá đơn điệu. Tôi muốn rời đi, nhưng muốn rời khỏi thành phố này thì phải xin phép Hodges mới được, nếu không thì không thể rời đi." Doãn Nhu thở dài nói: "Tôi biết cậu e dè điều gì. Cậu yên tâm đi, sau khi tôi và các cậu đi ra ngoài, tôi sẽ cư xử đúng mực."
Lê Văn Vân cau mày, sau đó trầm ngâm nói: "Đưa bà đi cũng không sao, nhưng chỉ có một yêu cầu, bà nhất định phải đi theo tôi!"
Doãn Nhu nở nụ cười như có như không nhìn Lê Văn Vân, nói: "Vừa rồi cậu còn bày ra vẻ từ chối, nhưng vẫn có hứng thú với tôi thôi. Thân thể cũng khá thành thật đấy!"
“Bà nghĩ sai rồi!” Lê Văn Vân thở dài nói: “Ý của tôi là, nếu như bà muốn được tôi đưa đi, chỉ có một yêu cầu cùng điều kiện, chính là gia nhập tiểu đội của tôi!"