Trác Nhất Minh vừa nói xong, Vương Hồng lập tức tiếp lời: "Ân oán giữa hai gia đình đó đã tồn tại từ rất lâu rồi. Lúc ấy sức ảnh hưởng của hai nhà ở Du Châu vẫn còn lớn, hơn nữa gia chủ nhà họ Đồng lúc đó – Đồng Tốn và gia chủ nhà họ Doãn lúc đó - Doãn Thiên, tức ông nội của Doãn Nhu, vốn là đệ tử cùng một môn phái."
Nghe tới đây, Lý Thu kinh ngạc hỏi lại: "Ý ông là gia chủ của hai nhà này là sư huynh đệ với nhau ư? Vậy tại sao quan hệ giữa họ lại thành ra như vậy?"
"Vấn đề cũng nằm ở đây." Vương Hồng đáp: "Bọn họ là sư huynh đệ, hơn nữa Đồng Tốn còn do chính Doãn Thiên dẫn về giới thiệu cho sư phụ của mình. Lúc đầu Đồng Tốn là trẻ mồ côi, ngày ngày lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, năm ông ta bảy tám tuổi thì được Doãn Thiên phát hiện, lúc ấy Doãn Thiên thấy ông ta đáng thương, bèn dẫn về chỗ sư phụ mình."
"Bởi vì thiên phú về võ học của Đồng Tốn rất cao, nên sau khi bái sư, ông ta gần như tiến bộ thần tốc, tuy bắt đầu tập võ trễ hơn Doãn Thiên đôi chút, nhưng thời điểm thăng lên tới siêu cấp lại không cách biệt bao nhiêu.” Tới đây, Vương Hồng lại nói: "Nhưng nhân phẩm của Đồng Tốn lại có chút vấn đề, ví dụ như sau khi luyện võ xong, ông ta sẽ thường xuyên đi bắt nạt vài người, sư phụ của hai người họ cũng nhận ra chuyện này nên lòng vẫn tương đối hướng về phía Doãn Thiên hơn, mà vừa hay, sau khi Đồng Tốn và Doãn Thiên lên tới siêu cấp, xương mà họ cần lại cùng một loại!"
Vương Hồng kể tiếp: “Sau đó sư phụ của họ để lại toàn bộ xương cho Doãn Thiên! Đồng Tốn khi ấy cũng chẳng nói gì!"
"Nhưng khoảng bốn mươi năm trước, khi đó Bắc Kỳ đại loạn, toàn bộ chủ lực của Người Gác Đêm dồn về hết Bắc Kỳ, nhân dịp ấy, Đồng Tốn mời Doãn Thiên tới nhà mình ăn bữa cơm, sau đó lặng lẽ giết chết toàn bộ con cái của Doãn Thiên ngay trong đêm đó.” Vương Hồng thở dài một hơi, nói tiếp: "Tóm lại đây chẳng khác nào người nông dân và con rắn bản thực, mà nguyên nhân Doãn Nhu còn sống là vì lúc đó bà ta vừa hay không ở Du Châu, nhưng tiếc thay vẫn bị người của nhà họ Đồng tìm thấy, cuối cùng bị họ lưu đày tới khu Tội Ác."
Cố Bạch lẳng lặng nhìn bọn họ, hỏi: “Vậy sau khi mấy người giải quyết xong chuyện ở Bắc Kỳ thì sao, chẳng lẽ mấy người không tìm cách đối phó đám người đó? Người như thế, nếu để lại sớm muộn gì cũng sẽ gây họa!"
"Thời điểm chiến tranh bùng nổ, mỗi một siêu cấp đều là trụ cột, với lại khi chúng ta quay về tìm họ đàm phán, mấy gia tộc có siêu cấp đã lặng yên không một tiếng động liên hợp lại với nhau, nếu động vào họ thật, hẳn sẽ phải trả một cái giá thật đắt, nên sau khi suy tính cẩn thận, chúng ta chỉ bảo họ quy ẩn thôi.” Vương Hồng thở dài một hơi nói: "Chỉ là không ai ngờ Doãn Nhu thế mà lại quay về."
Trên cầu vượt lúc này thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu la thảm thiết, ở đây có vô số người nằm la liệt.
Lê Văn Vân đứng một bên quan sát, anh không định ra tay, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Trên trán Đồng Dương chảy đầy mồ hôi lạnh, Doãn Nhu lạnh lùng liếc ông ta: "Dẫn tôi đi gặp Đồng Tốn. Tôi sẽ tha ông một mạng!"
Đồng Dương nuốt một ngụm nước bọt, nhưng ngay sau đó, nụ cười lạnh lại hiển hiện trên môi, ông ta nói: "Doãn Nhu, lúc trước đã tha cho bà một mạng, bà không lo sống cho tốt, còn dám quay lại đây, đừng nói là bà thật sự cho rằng bản thân xứng làm đối thủ của ông nội đấy nhé."
"Còn nói nhảm thêm một câu nữa, chết!" Giọng điệu Doãn Nhu lạnh lẽo như băng, hơn nữa còn ẩn chứa sát khí.
Là thánh chủ khu Tội Ác, xem như cũng thượng vị suốt bao năm, nên một khi bà ta để lộ giọng điệu lạnh lùng thì ngay cả Đồng Dương cũng không kiềm được mà rùng mình.
Lê Văn Vân liếc nhìn ông ta, nói: "Dẫn đường!"
Đồng Dương nghiến răng, ông ta biết Doãn Nhu đứng đối diện chính là siêu cấp, ông ta vốn không phải đối thủ của bà ta, nhưng trong lòng ông ta vẫn thầm cười lạnh: “Thời điểm bà nhìn thấy ông nội tôi sẽ phải khóc lóc xin tha!"
"Tôi dẫn mấy người đi!” Ông ta nói.
Sau đó Đồng Dương xoay người, dẫn nhóm Lê Văn Vân đi qua cầu vượt, tiến về phía khu kiến trúc phía trên hồ nhân tạo.
Ở đây có rất nhiều tòa nhà, nhưng dân cư lại khá thưa thớt, chỉ lát sau đoàn người đã tới khu kiến trúc phía trên hồ nhân tạo, ông ta gõ nhẹ cánh cửa được xây kế bên, sau đó lập tức có một ông lão chắp tay sau lưng bước từ trong ra!
Vừa nhìn thấy Đồng Dương, ông lão vội vàng hỏi: "Người vừa tới…”
Ngay sau đó, ánh mắt của ông lão quét qua người Doãn Nhu đang đứng phía sau. Chỉ trong chớp mắt, ông lão đã nhận ra ngay đó là ai, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên gương mặt: "Doãn Nhu!"
Dứt lời, chân ông ta lập tức cử động, một lần nữa dịch vào bên trong cánh cửa.
Doãn Nhu không ngăn ông lão lại, bà ta theo chân Đồng Dương tiến vào trong. Sau cánh cửa là một khoảng sân bằng phẳng, chỉ là vừa bước vào, Lê Văn Vân lập tức nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, từ khắp bốn phía, khoảng hai mươi, ba mươi người nối đuôi nhau xuất hiện, bao vây đoàn người bọn họ vào giữa.
Lê Văn Vân quét mắt nhìn mấy lần, hai mắt hơi híp lại: “Tất cả đều là đỉnh cấp, trận thế này không kém nhà họ Lý bao nhiêu!"
Hiển nhiên những người này đều là người của thế giới ngầm, không phải tất cả đều là người của nhà họ Đồng, có lẽ phần lớn bọn họ đều do nhà họ Đồng bỏ tiền thuê tới.
Trước khoảng sân bằng phẳng này có vài cái cầu thang, phía trên cầu thang là một căn biệt thự cực lớn.
Lúc này, trên cầu thang, vài người chầm chậm bước xuống, trong cùng là một ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, thoạt nhìn khoảng bảy tám chục tuổi, nhưng khí sắc hồng hào, cước bộ cũng rất ổn định.
"Siêu cấp!" Lúc Lê Văn Vân nhìn thấy ông ta, trái tim không kiềm được mà nảy lên.
Hiển nhiên, người đàn ông đó chính là mục tiêu chuyến đi lần này của Doãn Nhu.
Ông ta đứng trên cao, cụp mắt nhìn xuống Doãn Nhu và Lê Văn Vân, tầm mắt của ông ta tự động loại Lê Văn Vân sang một bên, dồn hết sự chú ý lên người Doãn Nhu, miệng tấm tắc bảo lạ: "Trước kia chỉ biết bà là người đẹp, không ngờ dù đã năm sáu chục tuổi vẫn trông yêu kiều như vậy, gen của sư huynh tôi thật đúng là mạnh mà!"
Doãn Nhu trừng mắt nhìn ông ta, vẻ lạnh lùng xẹt qua đáy mắt: "Đồng Tốn, chuyện khi đó cũng tới lúc phải kết thúc rồi. Ông nội tôi thấy ông đáng thương, có lòng tốt dẫn ông về, còn nói sư phụ cho ông bái sư làm đệ tử, nhưng ông lại vì lợi ích bản thân mà hại chết ông nội tôi, loại người như ông mà không chết, trời đất sẽ không tha."
Lê Văn Vân đứng bên cạnh nghe vậy thì có chút ngạc nhiên.
Về ân oán giữa Doãn Nhu và nhà họ Đồng, Doãn Nhu chưa từng đề cập tới, hình như cũng không muốn nhắc tới, bà ta nói khi nào nhìn thấy Đồng Tốn thì sẽ biết thôi.
Bây giờ xem ra, đây có lẽ lại là một sự kiện lấy oán báo ân rồi.
Đồng Tốn nở nụ cười khinh miệt: “Bà có thể thăng lên tới siêu cấp thật đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng chẳng lẽ bà thật sự cho rằng bản thân tới siêu cấp rồi là có thể báo thù cho ông nội mình sao. Nói thật, có trách cũng phải trách ông già sư phụ của tôi lúc nào cũng bất công, cũng phải trách ông nội của bà quá non, thế mà lại tin người như tôi!"
Nghe đến đây, hai mắt Doãn Nhu đỏ hết cả lên: “Hôm nay tôi nhất định phải lấy cái mạng chó của lão già nhà ông!"
"Dựa vào đâu?" Đồng Tốn hỏi lại một cách khinh khỉnh: "Chỉ bằng bà, và đứa con nít ngay cả lông cũng chưa mọc hết đang đứng cạnh bà sao?"
Nói xong, ông ta lại thở dài một hơi nói: "Vốn định tha cho bà một con đường sống, nếu bà thành thật sống chui sống nhủi ở khu Tội Ác như con chuột cống thì tốt rồi, cbà không nên trở về đây, còn muốn tìm tôi báo thù. Nếu bà đã tự đâm đầu tìm cái chết, vậy đừng trách tôi!"
Dứt lời, ông ta mất kiên nhẫn phất tay.
Mấy chục người đứng kế bên chầm chậm tiến về phía trước, khóa chặt vòng vây.
Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn đám người xung quanh, cảnh báo: "Nhắc nhở quý vị một câu, từ giờ trở đi, ai dám cử động, chết ngay tức khắc!"