“Trốn con mẹ nó.” Đúng vào lúc này, ánh mắt Lê Văn Vân bắn ra tia lạnh lẽo, một luồng khí thế khủng bố trên người anh đột nhiên bốc lên, anh nói: “Nếu không phải phía sau có nhiều người như vậy, nếu như không phải nể tình Vương Giai Kỳ, ông đây đã dùng một cú đấm chết ông từ lâu rồi. Một kẻ đỉnh cấp như ông cũng dám diễu võ trước mặt tôi sao?”
Lâm Bình nhìn khí thế trên người Lê Văn Vân, cả người ông ta không nhịn được lùi lại phía sau một chút.
Lúc này, những nhân viên bình thường gần như là cùng một lúc, trong lòng bọn họ đều xuất hiện một cảm giác sợ hãi.
Nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong chốc lát, Lê Văn Vân đã thu lại tất cả khí thế.
Sau đó cả người anh vẫn như một thanh niên trẻ tuổi bình thường, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Bình mang theo một vẻ chế giễu.
“Siêu... siêu cấp.” Cả người Lâm Bình không nhịn được mà nuốt nước bọt, lùi lại phía sau hai bước, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lê Văn Vân.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Bình kinh ngạc biến sắc.
siêu cấp có ý nghĩa gì, ông ta đã quá hiểu rõ. Siêu cấp có nghĩa là người đứng đầu trên thế giới. Người có thể đạt tới mức siêu cấp trong số ít lại càng ít hơn, hơn nữa đại đa số đều là những người già.
Lê Văn Vân mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa tới ba mươi tuổi vậy mà cậu ta đã bước chân
vào hàng ngũ siêu cấp.
Cả khuôn mặt của Lâm Bình tràn ngập vẻ mặt khó có thể tin nổi.
“Cậu.." Ông ta nhìn quanh bốn phía sau đó mới cẩn thận hỏi: “Cậu là Người.”
Lê Văn Vân quăng cho ông ta một ánh mắt lạnh lùng, lông mày khẽ nhíu lại, bình tĩnh nói: “Vốn dĩ đang nghĩ ẩn nấp ở nơi này để bảo vệ, nhưng mà ông hết lần này đến lần khác ép buộc tôi phải lộ ra thân phận. Nếu thân phận của tôi bị Hồng Nguyệt và những tổ chức khác phát hiện ra, đến lúc đó thừa dịp tôi không có ở đây, bọn họ ra tay với Vương Giai Kỳ, Vương Giai Kỳ rơi vào cảnh nguy hiểm thì ông tự đến mà chịu trách nhiệm”
“À đúng rồi, tôi quên mất không nói cho ông” Lê Văn Vân nói: “Hồng Nguyệt bắt đám con cháu nhà giàu có, hầu hết đều sẽ bị đưa đến thành phố Bóng Tối. Loại con cháu nhà giàu xinh đẹp bị đưa đến thành phố Bóng Tối sẽ gặp phải chuyện gì, tôi nghĩ hắn là ông đã rất rõ ràng rồi.”
Sắc mặt Lâm Bình liên tục thay đổi kịch liệt vài lần.
“Tôi.” Mồ hôi lạnh trên trán ông ta không ngừng túa ra.
“Đồ ngu xuẩn.” Lê Văn Vân cười lạnh nói: “Còn nữa, con người ông đã ngần này tuổi rồi, đừng có dùng mắt chó xem thường người khác.”
Nói xong những lời này, anh không buồn để ý đến Lâm Bình, lập tức xoay người đi vào trong phòng làm việc.
Lâm Bình đứng ngây ngốc tại chỗ, cả người hoàn toàn ngơ ngác, qua hồi lâu cũng không bình tĩnh lại được.
Sự chấn động mà Lê Văn Vân mang lại cho ông ta quá lớn.
Siêu cấp trẻ tuổi như vậy, ông ta gần như chưa từng nghe nói đến.
Thứ hai là, những lời nói vừa rồi của Lê Văn Vân xem như là anh đã ngầm thừa nhận mình là do Người Gác Đêm phải qua đây.
Mới trẻ tuổi như vậy lại có năng lực như thế, ông ta gần như đã xác định được Lê Văn Vân chính là Người Gác Đêm số 0 đã biến mất từ ba năm trước.
Ba năm trước, chỉ cần từ Người Gác Đêm truyền ra một chút gió thổi cỏ lay, chỉ cần anh rời khỏi Người Gác Đêm, phần lớn trong lòng các nhân vật trong thế giới ngầm đều sẽ run cầm cập.
Mặc dù là Người Gác Đêm số 0 hiện tại danh tiếng lan xa, cũng không đạt tới được sức ảnh hưởng lớn giống như Lê Văn Vân lúc trước.
Mà hiện tại người này đang bảo vệ Vương Giai Kỳ.
Ông ta nuốt nuốt nước bọt. Tuy rằng từ đầu đến cuối Lê Văn Vân không hề ra tay với ông ta nhưng mà ông ta lại cảm giác bản thân vừa mới dạo một vòng qua quỷ môn quan.
Mồ hôi cả người toát ra ướt sũng.