Diệp Mộng nghe xong, ánh mắt cô hơi khựng lại, Cô nhìn Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân. Trong ánh mắt của cô đột nhiên lóe lên một tia xúc động. Nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, ánh mắt lại được bao phủ bởi sự ảm đạm, khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có của nó.
Trần Hiểu Nguyệt nhíu mày, cô mím môi không biết là đang nghĩ cái gì.
Vưu Tường cười, nhìn Lê Văn Vân rồi nói: "Lê Văn Vân, Hân Hân đã nói như vậy rồi mà anh vẫn tặng cô ấy một thứ rẻ tiền như vậy sao, thật là có chút không phải rồi."
"Đúng vậy, hay là bữa tiệc hôm nay anh thay cô ấy trả tiền đi." Mao Vũ Sinh ngẩng đầu nói, anh ta nhìn Lê Văn Vân, nở một nụ cười nham hiểm.
Một bữa ăn ở khách sạn Vạn Hào chắc chắn là không rẻ. Ở đây có bốn mươi người, cho dù là giá thấp nhất thì cũng phải đến mấy chục vạn. Hơn nữa những món ăn mà Đặng Hân Hân đã đặt giá cả không hề rẻ, Lê Văn Vân chắc chắn sẽ không kham nổi"
"Tôi đồng ý." Lúc này, Trần Nghị cũng cười đầy thâm hiểm.
Vưu Tường cười như không cười nhìn Lê Văn Vân: "Lê Văn Vân, tôi thấy bọn họ nói rất đúng. Suy cho cùng thì đồ mà anh tặng nó quá rẻ đi."
"Anh Vưu Tường." Đỗ Tịch Tịch dường như không thể chịu được nữa, cô ấy cau mày nói: "Món quà sinh nhật đấu thể định đoạt giá trị bằng tiền. Anh chưa nghe qua câu "Lễ nhẹ, tình nặng" sao? Hơn nữa, chiếc vòng này cũng không hề rẻ."
"Đúng đúng đúng, đối với Lê Văn Vân mà nói cái này quả thật không rẻ. Anh ta không có nhiều tiền, là do tôi suy nghĩ không được thấu đáo." Vưu Tường liên tục nói: "Có thể lấy ra mấy trăm đồng để mua món đồ
vỉa hè công viên Tử Hải đối với anh ta cũng không dễ dàng gì."
Đỗ Tịch Tịch cau mày nói: "Chiếc vòng này, Lê Văn Vân mua nó với giá một trăm hai mươi vạn đấy."
"Ha?"
Đỗ Tịch Tịch vừa dứt lời, cả căn phòng lập tức trở nên xôn xao.
Dù là món quà của Vưu Tường hay chiếc xe của Mao Vũ Sinh có tốt đến mức nào thì giá trị của nó cũng không vượt quá một trăm vạn.
Vậy mà Đỗ Tịch Tịch lại nói chiếc vòng tay đó của Lê Văn Vân lại có giá một trăm hai mươi vạn, đây là chuyện không ai trong số bọn họ có thể nghĩ đến.
Cả căn phòng lại đột nhiên rơi vào sự im lặng, kể cả Đặng Hân Hân. Cô cầm chiếc hộp, tay cũng bắt đầu trở nên hơi run rẩy.
Cô không ngờ rằng, chiếc vòng này lại có thể đạt đến như vậy.
Những người không biết về Lê Văn Vân đều nghĩ anh chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi.
Nhưng Đặng Hân Hân vì là giám đốc tiếp Lê Văn Vân nên cô rất rõ về Lê Văn Vân, anh là người có thẻ kim
cương.
Cô nhìn Lê Văn Vân, Lê Văn Vân vẫn nở nụ cười nhạt như cũ.
Vưu Tường cười cười nói: "Địch Địch, anh biết Lê Văn Vân là trợ lý của em. Em muốn cứu lấy thể diện cho anh ta, nhưng đâu cần phải nói dối đến mức này chứ. Anh ta mà có thể chi ra một trăm hai mươi vạn ư? Em đừng đùa."
"Em lừa anh để làm gì chứ." Đỗ Tịch Tịch nói: "Bọn em mua nó ở chỗ chú Bành Hải ở công viên Tứ Hải, các anh không tin thì cứ việc đi hỏi chú ấy."
Đỗ Tịch Tịch nói xong, ai nấy đều im lặng.
Thật ra, lúc chính miệng Đỗ Tịch Tịch nói ra những lời đó thì bọn họ đều tin cả rồi. Cô ấy là Đỗ Tịch Tịch, là con gái của Đỗ Thương Bắc, cô chủ của gia đình giàu có nhất Giang Thành. Lời mà cô ấy đã nói có độ tin cậy rất cao.
Mao Vũ Sinh và Vưu Tường ngớ người.
Bọn họ không ngờ rằng, chiếc vòng tay mà Lê Văn Vân đem đến lại mắc đến như vậy.
Vốn dĩ Lê Văn Vân cũng không nhắc đến giá trị của nó, vậy mà bọn họ lại khiến Đỗ Tịch Tịch nói ra.
Kế hoạch làm cho Lê Văn Vân mất mặt không những không thành công ngược lại còn giúp anh ta nở mày nở mặt.
Đáng lẽ món quà của mình là đáng giá nhất, nhưng bây giờ nếu đem đi so sánh thì quà của bọn họ thật sự đã mất đi hào quang ban đầu.
Vưu Tường liếc Lê Văn Vân rồi lại nhìn gương mặt nghiêm túc của Đỗ Tịch Tịch, thấp giọng nói: "Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ?"
Lê Văn Vân không thèm để ý đến lời của Vưu Tường, anh cười híp mắt nói với Đặng Hân Hân: "Không cần để ý đến mấy chuyện này, lúc trước cô đã giúp tôi rất nhiều, đây là chuyện nên làm."
"Cái này... thật sự quá đắt." Đặng Hân lắc lắc đầu.
Lê Văn Vân mỉm cười nói: "Không sao, sinh nhật vui vẻ."
Đặng Hân Hân cắn môi, cô nhìn Lê Văn Vân, sau đó mới đón lấy hộp quà, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Sắc mặt Mao Vũ Sinh càng ngày càng đen, anh ta cắn răng rồi quỳ xuống đất một lần nữa, cầm hoa và chìa khóa xe đưa về phía Đặng Hân Hân: "Hân Hân, làm bạn gái anh nhé."
Đặng Hân Hân do dự một lát rồi nói: "Không được, quà của anh tôi không thể nhận, nếu chủ tịch biết thì không hay đâu."
Mao Vũ Sinh ngẩn người, mấy người khác thì bật cười.
Lúc này, Đặng Hân Hân đi vòng qua người của Mao Vũ Sinh, cô nói với tất cả mọi người: "Cảm ơn tấm lòng của tất cả mọi người, bữa tiệc sinh nhật hôm nay là bữa tiệc vui nhất của tôi từ trước đến nay, mọi người có thể nhập tiệc được rồi."
Mao Vũ Sinh cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt anh ta đen còn hơn đít nồi, anh ta đứng dậy đi về ghế ngồi bên cạnh rồi ngồi xuống, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, mặt đầy oán giận.
Trần Nghị ngồi im như thóc, quà sinh nhật mà anh ta đã chuẩn bị cuối cùng cũng không dám lấy ra.
Những người ngồi trên bàn len lén nhìn Lê Văn Vân, ai nấy đều nhỏ giọng bàn tán.
Lê Văn Vân bình tĩnh ngồi xuống, anh vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ tập trung dùng bữa.
Mao Vũ Sinh nhìn gương mặt dửng dưng của Lê Văn Vân, càng nhìn anh ta càng cảm thấy Lê Văn Vân là đang giả bộ bày ra gương mặt đó cho anh ta xem.
Đặc biệt khi nhớ đến lời mà Đặng Hân Hân vừa nói, anh ta hận không có chỗ để phát tiết cơn giận này.
Một lúc sau, anh ta hình như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt anh ta lóe lên một tia thâm hiểm. Anh ta đi về phía Trần Nghị, vỗ vỗ vai Trần Nghị, ý bảo Trần Nghị ra ngoài với anh ta một lát.
Lê Văn Vân thấy hành động đó của anh ta nhưng anh cũng không mấy để ý, chỉ là trên khóe miệng anh nở một nụ cười nhàn nhạt mang ý khinh thường.