Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nay bỗng nhiên cô ấy mất tích khiến cho tâm trạng của Lê Văn Vân cũng hơi trầm xuống. Anh vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy, mất tích bao lâu rồi?” 

“Hai ngày rồi.” Lê Cảnh An cười khổ một tiếng: “Khoảng chừng hai ngày trước, bọn bố ăn cơm với nhau rồi cả nhà ra ngoài bờ sông tản bộ. Bình thường Liễu Ngọc làm việc rất nghiêm túc, về đến nhà con bé cũng sẽ tự giác tăng ca, làm một vài số liệu, bình thường cũng không đi ra ngoài cùng bạn bố” 

“Hôm đó bố về nhà phát hiện con bé không có ở nhà, lúc đó bố cũng không chú ý lắm, tưởng là nó ra ngoài chơi với bạn. Hôm qua dậy cũng phát hiện nó không về, đến công ty hỏi cũng không thấy nó đi làm, điện thoại gọi mãi không được. Bố thấy chuyện này hơi đáng ngờ, hôm qua bố đã báo cảnh sát rồi.” Lê Cảnh An nói. 

“Kết quả đến bây giờ vẫn chưa có.” Lê Cảnh An vô cùng lo lắng. 

Khuôn mặt Lê Văn Vân hơi đanh lại: “Sao mấy người không nói với con sớm chứ?” 

“Lúc ấy bố nghĩ con đang làm việc ở Yên Kinh nên cũng không định gọi quấy rầy con. Bây giờ cũng hết cách rồi.” Lê Cảnh An thở dài một hơi nói. 

“Bên phía cảnh sát nói thế nào?” Lê Văn Vân dò hỏi. 

“Hiện tại vẫn chưa có bất kì tin tức gì, duy nhất có một chút tin tức chính là camera giám sát 

tiểu khu có phát hiện mấy ngày gần đây có một người phụ nữ thường xuyên tới tìm con bé. Đúng rồi, người phụ nữ đó con cũng quen đấy, tên là Doãn Thi Đan, chính là cô gái mà trước đó xem mắt với con” Lê Cảnh An nói: “Mỗi ngày sau khi bọn bố ra ngoài đi dạo, cô ta đều sẽ đến nhà mình, có điều giờ cũng không tìm thấy cô ta.” 

Trong lòng Lê Văn Vân hơi động một chút, trong đầu đã phác họa ra một bóng dáng. 

Liễu Ngọc mất tích chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ này, chỉ là Lê Văn Vân không biết rốt cuộc mối quan hệ trong đó là gì. 

“Được, con biết rồi.” Lê Văn Vân thở ra một hơi: “Con sẽ về Lâm Hải ngay.” 

CD 

cúp điện thoại, Lê Văn Vân thở ra một hơi nhìn về phía mấy người Long Ưng Đài và Đỗ Tắc Thành, cất lời: “Hai vị, e là bữa cơm này tôi không thể ăn cùng mấy người được nữa rồi”. 

“Làm sao vậy?” Long Ưng Đại hỏi. 

Lê Văn Vân thở ra một hơi nói: “Trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, em họ tôi đột nhiên mất tích, tôi phải về Lâm Hải một chuyến mới được.” 

Long Ưng Đài hơi nhíu mày, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nói chung có bất kỳ chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi là được. Tôi sẽ giúp đỡ hết sức trong khả năng của mình.” 

“Cảm ơn ông” Lê Văn Vân gật đầu với Long Ưng Đài sau đó đứng dậy nhìn thoáng qua Phạm Nhược Tuyết. 

Đỗ Tắc Thành ở bên cạnh cũng trầm ngâm một chút, qua một lát ông ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, tôi cũng nói câu này, nếu như cậu có gì cần thì nhớ gọi điện cho tôi. Tôi và nhà họ Đỗ nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ cậu.” 

Lê Văn Vân vô cùng kinh ngạc. 

Anh và Đỗ Tắc Thành chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau. 

Có điều ngay sau đó anh cũng có thể nghĩ thông suốt, quan hệ của anh và Trác Nhất Minh tương đối tốt đẹp, có lẽ là Trác Nhất Minh đã nhắc về anh, sau đó sẽ giao Người Gác Đêm cho Lê Văn Vân. 

Thế nên Đỗ Tắc Thành cũng muốn tạo quan hệ tốt đẹp với Lê Văn Vân. 

Không ai đánh người đang cười, Đỗ Tắc Thành đã tạo cho Lê Văn Vân một ấn tượng vô cùng tốt. 

“Cảm ơn ông.” Anh nhận lấy tấm danh thiếp, lại nhìn thấy Long Nhã Lâm đi từ trong nhà họ Long ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK