Nói xong, cô ta đỡ Đỗ Tịch Tịch quay trở lại.
Bầu không khí trong phòng bao rất ấm áp, thỉnh thoảng có người đến tìm Lê Văn Vân nói vài câu. Dù sao thì sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, bọn họ đã nếm thử được chai rượu vang đẳng cấp thế giới đó.
Thời gian trôi qua, dần dần có người bắt đầu rời đi.
Về phần Đỗ Tịch Tịch, cô ấy đã hoàn toàn uống say.
Đám người Đỗ Tịch Tịch chơi đến tận sáng sớm mới bước ra khỏi KTV Để Hào, mỗi người tự trả tiền rồi rời khỏi cửa KTV. Không lâu sau, ở cửa chỉ còn lại vài người Lê Văn Vân quen biết.
Diệp Mộng không uống rượu, cô đỡ Đỗ Tịch Tịch lên xe, sau đó quay đầu nhìn Đặng Hân Hân nói: "Hân Hân, ngày mai chúng tôi rời khỏi thành phố Giang rồi, cô nhớ đến Lâm Hải nhé."
Đặng Hân Hân gật đầu nói: "Tiệc đính hôn của người chị em tốt nhất của tôi, tôi chắc chắn sẽ đến.".
“Được, trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn.” Diệp Mộng nói.
Tất cả mọi người đều rời đi, vì có đám người Diệp Mộng ở đó nên Lê Văn Vân đương nhiên không thể đi xe của Đỗ Tịch Tịch trở về. Đợi đến khi xe của Đỗ Tịch Tịch khởi động, anh lên một chiếc taxi nói: "Đi theo chiếc xe phía trước!"
Sự an nguy của Đỗ Tịch Tịch, anh vẫn phải có trách nhiệm đến cùng.
Ngay khi bọn họ rời đi, một người phụ nữ mặc váy đỏ bước ra khỏi cửa của KTV Để Hào. Cô ta nhìn về phía chiếc taxi của Lê Văn Vân, khẽ cau mày nói:
"Hình như đã gặp người này ở đâu rồi."
Bên cạnh cô ta, một người cũng đi ra nói: "Chị Hoa Hồng Đỏ, hôm nay chị trông nom một chút. Đỗ Tịch Tịch kia đã hoàn toàn uống say, hơn nữa xung quanh cũng xác nhận rồi. Người gác đêm dường như đã rời đi. Hôm nay chúng ta tranh thủ bắt lấy Đỗ Tịch Tịch!"
“Đi thôi!” Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
bên cạnh, hai chiếc xe con đen như mực đồng thời lái đi, theo sau xe taxi
của Lê Văn Vân, ở phía sau xe của Đỗ Tịch Tịch.
La Hương Uyển, khu dân cư xa hoa nhất của người giàu ở Giang Thành, chiếc xe taxi đã dừng lại trước cổng khu dân cư.
Lê Văn Vân trả tiền rồi bước ra khỏi chiếc xe taxi, nhưng mà anh không vào khu dân cư liền, mà anh nhìn nhìn ra đằng sau, ngay sau đó là tiến lại tiệm thịt nướng ở gần đó.
Đến tiệm thịt nướng, anh gọi đại một vài món, rồi vừa nướng vừa nhìn về phía cánh cổng.
Có hai chiếc xe Sedan màu đen dừng lại trước cổng, qua một lúc thì có một người từ trên xe bước xuống, anh nhìn xung quanh rồi sờ sờ mũi mình, đi vào trong khu dân cư.
Khóe môi Lê Văn Vân cong lên một nụ cười.
Từ ban đầu anh đã phát hiện ra có hai chiếc xe đi theo sau anh.
Anh không biết chiếc xe đó đi theo anh hay là đi theo Đỗ Tịch Tịch.
Dẫu sao thì trong khoảng thời gian này, bản thân anh ở Giang Thành đã đụng chạm đến không ít người, ví dụ như là Mao Vũ Sinh mới rời đi lúc nãy.
Anh ta sai người bám theo mình, sau đó nghĩ cách đánh mình một trận thì cũng là chuyện bình thường.
Và bây giờ, lúc có một người trên chiếc xe đó chạy vào trong khu dân cư, thì Lê Văn Vân đã biết mục tiêu của bọn họ thật ra là Đỗ Tịch Tịch.
Anh nhìn thử bên trong chiếc xe, ngoài cái người đã rời đi lúc nãy ra thì tổng cộng có bảy người nữa, điều này có nghĩa người theo dõi lần này có khoảng tám người.
Lê Văn Vân sờ mũi, trong lòng thầm nghĩ: “Nhóm người Phạm Nhược Tuyết rời đi hai ngày, xem ra bên Hồng Nguyệt đã phát hiện ra sự vắng mặt của họ, chuẩn bị hành động rồi sao?”
Anh vẫn không vội đi vào trong, người đi vào lúc nãy rõ ràng là đi vào để xác định tình hình.
Khoảng bảy tám phút trôi qua, anh nhìn thấy hai người, Vưu Tường với Trần Âm Âm đi ra, còn Diệp Mộng với Trần Hiểu Nguyệt thì hình như ở lại chỗ của Đỗ Tịch Tịch rồi.
Nhìn hai người bắt chiếc xe rời đi xong thì Lê Văn Vân sờ sờ mũi, anh trả tiền cho ông chủ tiệm thịt nướng xong thì nói: “Ông chủ, lát nữa tôi đến lấy sau nhé.”
Nói rồi, anh quay người đi vào trong khu dân cư đó.
Anh quen đường đi vội đến nơi mình ở, không bao lâu sau thì anh nhìn thấy cái người đi vào lúc nãy, bây giờ đã đi ra rồi.
Vóc dáng người này cũng không được cao lớn, nhưng nhìn trông cực kì chắc chắn, người này để tóc húi cua, nếu như đặt trong trường hợp bình thường thì người này vừa nhìn là kiểu người có dáng vẻ rất hiền lành.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, sau khi xác nhận xung quanh không có camera, khóe môi anh cong lên cười nhẹ, hai người đi đối lập nhau, anh có đụng nhẹ vào người đàn ông đầu húi cua.