Lê Văn Vân khẽ nói những lời này, mỗi lần anh nói thì trên mặt mọi người càng hiện lên vẻ khó tin.
"Đúng là ăn nói bừa bãi!” Theonado nghiến răng nói: “Ông Demps từng là anh hùng của Người Gác Đêm”
"Đó là đã từng!" Lê Văn Vận hờ hững nhìn ông ta nói: "Ông ta đã sớm thay đổi rồi. Hôm nay tôi đã dẫn hai nhân chứng tới đây."
Dứt lời, Lê Văn Vân nhìn Doãn Thị Đan.
Doãn Thi Đan nói sơ lược về những gì đã xảy ra ở Lâm Hải.
Theonado cười gần: "Cậu cho rằng cậu tùy ý tìm một vài người bịa ra mấy câu chuyện thì chúng tôi sẽ tin cậu à? Demps là anh hùng của Người Gác Đêm, ông ta không thể làm ra chuyện như vậy."
“Khụ khụ!” Đúng lúc này, Bùi Nghênh Tùng mới chủ động lên tiếng: “Quả thật là thế, nhiều năm trước Demps đã hợp tác với chúng tôi rồi, rất nhiều thông tin mà chúng tôi có được đều do ông ta tiết lộ. Tôi vốn là người sắp chết rồi, nên ông có tin hay không cũng chẳng sao cả."
“Không thể nào!” Theonado dứt khoát nổi giận, rống to: “Lê Văn Vân, cậu cấu kết với Hồng Nguyệt, định hãm hại anh hùng của Người Gác Đêm chúng tôi, cậu cho rằng tôi sẽ để cho cậu đạt được mục đích à? Mọi người hãy cầm dao lên, vì mọi sự sống mà giết chết Lê Văn Vân!"
Lê Văn Vân thấy Theonado hơi thẹn quả hóa giận thì hờ hững nói: "Tôi nói nhiều như vậy, còn cung cấp nhân chứng, vậy mà ông lại không tin, ngược lại Demps chỉ nói một câu qua loa chứ không hề có chứng cứ, nhưng ông lại vì thế mà đuổi tôi ra khỏi Người Gác Đêm. Ông... đúng là giữ vững sơ tâm!"
"Cái gì nên nói, tôi đã nói hết rồi, hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn nói cho các ông biết tất cả chuyện này mà thôi, tôi đối phó với Demps là đường đường chính chính. Các ông tin hay không thì tùy, hay muốn đi điều tra cũng chẳng liên quan đến tôi. Kể từ hôm nay, tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa." Lê Văn Vận hờ hững nói: "Ngày mai tôi sẽ ra tay với Demps, nếu các ông muốn giúp đỡ Demps thì... chúng ta sẽ phải đối đầu với nhau."
Dứt lời, Lê Văn Vân nhìn về phía xa, hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống.
Giống như dấu chấm kết thúc giữa Lê Văn Vân và Người Gác Đêm.
Anh xoay người lại, khẽ nói: "Chúng ta đi thôi!"
Lê Văn Vân xoay người lại, khẽ liếc nhìn Bùi Nghênh Tùng, Cổ Bạch ấn đầu Bùi Nghênh Tùng xuống nói: "Chúng ta đi!"
Một nhóm sáu người ung dung đi ra ngoài.
Lê Văn Vân đi được vài bước thì phát hiện đảm Người Gác Đêm ở phía sau không hề nhường đường, mà chỉ đứng ở đó như thể không muốn cho Lê Văn Vân rời đi.
A
Kể cả Alice, lúc này vẻ mặt của cô ta cũng hơi phức tạp.
Những gì Lê Văn Vân vừa mới nói đã khiến bọn họ cực kỳ chấn động.
Demps!
Người Gác Đêm đầu tiên nhận được "Tinh Diệu" lại hợp tác với Hồng Nguyệt, vì kéo dài tính mạng mà hại chết Người Gác Đêm, còn đảm nhiệm vai trò nội gián cho Hồng Nguyệt trong Người Gác Đêm. Tất cả những điều này đều khiến bọn họ không dám tin.
Bây giờ Hồng Nguyệt đã hoàn toàn đứng ở phía đối lập với Người Gác Đêm.
Lúc này, mọi người đều biết chiến tranh đang ngày càng đến gần, nhưng bọn họ lại nhận được tin tức này, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Bọn họ không muốn tin điều này.
"Lê Văn Vân, cậu cho rằng vở kịch mê hoặc lòng người này sẽ khiến chúng tôi tin tưởng hay sao, mọi người nghe lệnh, mau giơ dao trong tay, Lê Văn Vân đã phản bội Người Gác Đêm, cậu ta muốn đối phó với anh hùng của Người Gác Đêm chúng ta. Mau giết cậu ta cho tôi, để cậu ta ở lại đây mãi mãi, bằng không khi chiến tranh nổ ra, cậu ta sẽ là kẻ địch mạnh nhất của chúng ta.” Theonado rống to.
Ở một mức độ nào đó, ông ta chính là fan não tàn của Demps, không tin rằng Demps sẽ làm ra chuyện như vậy.
Vừa nghe thấy tin Lê Văn Vân định xuống tay với Demps, ông ta đã hoàn toàn hoảng loạn.
Ông ta phải giữ Lê Văn Vân ở lại đây mãi mãi.
“Xi!” Lê Văn Vân chế giễu, phớt lờ lời nói của ông ta, rồi ngẩng đầu, nhìn đám người đang chặn trước cửa, lạnh nhạt nói: “Tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa, nên mấy người có thể xuống tay với tôi, nhưng... tôi sẽ phản kháng."
Nói đến vế cuối, khóe miệng của Lê Văn Vân khẽ cong lên.
Khóe miệng của Alice khẽ co giật, cô ta và Lê Văn Vân từng là đồng đội, còn từng nhận ân huệ của Lê Văn Vân, nên biết rõ tính cách của Lê Văn Vân.
Hơn nữa huân chương vẫn đang rải đầy đất, chiếc huân chương Tinh Diệu kia đang nằm chói lọi ở dưới đất và một chiếc màu vàng đang đeo trước ngực Lê Văn Vân, hình như đây là chiếc cuối cùng trong tay Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân giữ lại chiếc này để ngày mai dành cho Demps.
Theonado vẫn đang thẹn quá hóa giận gào thét.
Nhưng không một ai ra tay hoặc tránh ra, mà tất cả đều giữ im lặng, đứng ở đó.
Đúng vậy, Demps là anh hùng, chẳng lẽ Lê Văn Vân lại không phải ư?
Trong lòng mỗi người đều có một cán cân, trên thực tế, bây giờ rất nhiều người đã tin tưởng lời nói của Lê Văn Vân, chỉ là trong lòng bọn họ hơi khó chấp nhận mà thôi.
Hôm nay là một ngày điên cuồng đối với Người Gác Đêm trên toàn thế giới, một khi tin tức này được truyền ra ngoài, e rằng cả thế giới sẽ bị chấn động.
Giống như lúc Lê Văn Vân rời khỏi Người Gác Đêm, được ban bố Huyết Sắc Lệnh.
sức ảnh hưởng của Demps đối với Người Gác Đêm là cực kỳ khủng khiếp.
“Tránh ra!” Lê Văn Vân nhìn Alice đang cầm trường đạo ở trước mặt, bình tĩnh nói.
Alice mím môi, tránh sang một bên.
"Alice, cô đang làm gì vậy? Cố định để kẻ phản bội Người Gác Đêm này rời khỏi đây sao?" Theonado thấy Alice tránh sang một bên thì giận dữ gầm lên: "Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ra tay giết chết Lê Văn Vân cho tôi!"
Dứt lời, ông ta lại hét lên: "Đỗ Tắc Thành, ông mau giữ Lê Văn Vân lại cho tôi!"
Lúc Lê Văn Vân nghe thấy cái tên Đỗ Tắc Thành thì hơi ngạc nhiên.
Đỗ Tắc Thành là người ở Yên Kinh, đứng thứ tư trong Thiên Bảng
Lúc ở Yên Kinh, Lê Văn Vân cũng có tiếp xúc với ông ta, nhưng theo sự hiểu biết của anh, lẽ ra Đỗ Tắc Thành không phải là Người Gác Đêm mới phải, tại sao ông ta lại đột ngột xuất hiện ở tổng bộ của Liên Hợp Quân.