Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân gật đầu, anh chạy lên lầu hai tẩy trang, khôi phục lại dáng vẻ vốn có ban đầu, sau đó lại chạy từ trên lầu xuống.

 

“Nhìn như vậy trông thuận mắt hơn nhiều.” Chu Linh Linh nói: “Chúng ta đi thôi!”

 

Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Bây giờ vẫn còn sớm mà đã đi rồi? Chẳng phải nói là cơm tối sao?”

 

“Còn phải đi mua cho anh bộ quần áo ra hồn nữa.” Chu Linh Linh nói tiếp.

 

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Vậy thì đi! Nhưng đưa tiền cho tôi trước!”

 

“Anh chưa từng được nhìn thấy tiền sao?” Chu Linh Linh hết nói nổi.

 

Sau đó cô ta móc ra hai ngàn Luca đưa cho Lê Văn Vân, Lê Văn Vân chuyển tiền qua tay Lý Thu rồi mới theo hai người đi ra cửa.

 

Lúc vào trong xe, Lê Văn Vân bất lực nói: “Các cô cần gì mà phải nhất quyết đưa tôi đi cùng.”

 

Chu Linh Linh nói: “Bữa tiệc lần này của chúng tôi có sự tham gia của vài người bạn, tôi kể chuyện của anh cho bọn họ, và bọn họ ai cũng muốn nhìn thử xem vị đã từng kia rốt cuộc trông như thế nào.”

 

Gì, coi mình như khỉ vậy!

 

Có điều, Lê Văn Vân cũng không quan tâm lắm. Mục đích của anh chỉ là muốn tới xem có thu thập được tin tức gì hữu dụng hay không thôi.

 

“Có nhiều người không?” Lê Văn Vân hỏi.

 

“Không nhiều lắm, khoảng mười mấy người thôi, tất cả đều là những thế hệ trẻ thuộc ba thế lực lớn ở khu vực phía đông.” Chu Linh Linh giải thích.

 

Nói rồi, cô ta đưa Lê Văn Vân tới trung tâm mua sắm, mua một bộ âu phục cho Lê Văn Vân. Sau khi anh mặc vào, cả Chu Linh Linh lẫn Lâm Khả Hân đều không nhịn được mà ngẩn người ra nhìn.

 

“Anh mặc âu phục vào xong vẫn là dáng vẻ người dạng chó. Nếu để Lê Văn Thanh mặc bộ âu phục này, chắc chắn sẽ đẹp đến mê người!” Chu Linh Linh nói.

 

Lê Văn Vân cạn lời, trong lòng thầm chửi con mẹ nó chứ, ông đây đang đứng trước mặt cô đấy.

 

Mua xong bộ âu phục đã là năm giờ chiều, Chu Linh Linh nhìn thời gian rồi nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta tới điểm hẹn đi!”

 

Lê Văn Vân gật gật đầu, sau đó ba người lên xe, rất nhanh sau đó cả ba đã tới trung tâm khu vực phía đông. Cửa của nhà hàng rất lớn, tên nhà hàng là “Nhà hàng Mèo!”

 

“Tên nhà hàng này quái lạ thật đấy.” Lê Văn Vân nói không nên lời.

 

Chu Linh Linh trừng mắt liếc anh một cái, lên tiếng: “Anh đừng có nói nhảm, nhà hàng này là nhà hàng của miêu nữ Doãn Nhu - thánh chủ khu vực phía đông đấy. Anh nói bậy nói bạ bị người ta nghe được chắc chắn sẽ mất mạng đấy!”

 

Lê Văn Vân cứng họng, sau đó lập tức ngậm miệng lại!

 

Chu Linh Linh hơi hơi mỉm cười, nói: “Chúng ta vào thôi!”

 

Dứt lời, Lê Văn Vân đi theo hai cô gái vào bên trong nhà hàng, bọn họ đi qua đại sảnh, đi tới một phòng tiệc sang trọng.

 

Sau khi đẩy cửa phòng tiệc, ba người đi vào bên trong căn phòng.

 

Lê Văn Vân nhìn lướt qua, phát hiện bên trong phòng tiệc có ba người đang ngồi đó, hai nam một nữ. Ba người họ đang trò chuyện gì đó, khi thấy Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đi tới, cả ba người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.

 

“Các cô tới rồi à!” Cô gái kia cười nói, sau đó ánh mắt dừng trên người Lê Văn Vân, mở miệng: “Vị này chính là người mà cô nói có ngoại hình giống Lê Văn Thanh như đúc đó sao?”

 

Trên thực tế, ở thành phố này, người từng thấy qua dung mạo của Lê Văn Vân cũng không có nhiều. Người từng xem qua trận chiến cuối cùng của Lê Văn Vân thật ra đều nhìn thấy hết, nhưng người có thể quan sát trận chiến cũng không phải quá nhiều. Lúc ấy Lê Văn Vân đối mặt với siêu cấp, mặt nạ bảo hộ bị đánh nát.

 

Mà Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân tình cờ lại là một trong số những người chứng kiến trận chiến cuối cùng đó.

 

“Đúng vậy, dường như là giống nhau như đúc, có điều tính cách lại khác một trời một vực.” Chu Linh Linh gật đầu, sau cùng lại cười khổ một tiếng.

 

Lúc này, một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay đứng lên, anh ta cau mày nói: “Hóa ra người đó có dáng vẻ trông như thế này. Linh Linh à, anh theo đuổi em lâu như vậy, em sống chết không chịu chấp nhận anh, tưởng thế nào hóa ra lại thích một người có diện mạo như vậy à. Anh cứ tưởng là soái ca đấy chứ!”

 

Trên mặt Chu Linh Linh thoáng hiện vẻ tức giận, cô ta nói: “Đào Vân, anh nói chuyện đừng có quá phận.”

 

Đào Vân bĩu môi nói: “Có gì đâu, dù sao thì vị kia cũng không có ở đây mà. Còn cãi gã đứng trước mặt em chỉ là một người phục vụ trong quán bar mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK