Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ghế sô pha trong nhà ăn được xây dựng trông giống như hội trường. Lúc này trên ghế sô pha có mấy người đang ngồi, tổng cộng có bốn người!

 

Nếu Lê Văn Vân ở đó, anh sẽ nhận ra hai người trong số họ chỉ trong nháy mắt, Bùi Nghênh Tùng và Giản Hưng.

 

Giản Hưng ngồi ở một bên, thưởng thức bộ bài Tây của mình, khuôn mặt anh ta vẫn hệt bộ bài Joker, không có bất kỳ cảm xúc nào.

 

Bên cạnh anh ta, Bùi Nghênh Tùng cũng đang ngồi, sắc mặt không tốt lắm. Ngồi giữa cũng là một khuôn mặt phương đông, tuổi không trẻ, ít nhất cũng năm mươi sáu mươi, trong tay cầm hai quả bóng, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay.

 

Ngoài ra, còn có một gương mặt phương tây.

 

“Các người xác định thằng nhóc kia tới nơi này rồi à?” Người đàn ông cầm hai quả bóng hỏi.

 

“Xác định là tới đây rồi.” Lúc này, người đàn ông có gương mặt phương tây bình tĩnh nói: “Hơn nữa tôi cũng có thể khẳng định rằng tình hình thân thể hiện tại của cậu ta có vấn đề rồi. Đó là tin tức từ Người Gác Đêm của chúng tôi truyền ra.”

 

Đúng vậy, không có cách nào để che giấu vấn đề thể chất của Lê Văn Vân. Để tạo cảm giác an toàn cho cha con Lý Vân và Lý Giai Dao, Lê Văn Vân đã điều động hầu hết những Người Gác Đêm đến Yên Kinh. Vào thời điểm đó, rất nhiều người đã nhìn thấy tình hình của Lê Văn Vân, biết rằng Lê Văn Vân đã sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng.

 

Ngoài ra, diễn biến của trận chiến đó cũng khá lớn. Những người thuộc phe của Demps trong Người Gác Đêm biết được tin tức này rồi truyền đi cũng là điều bình thường.

 

“Người của chúng tôi cũng truyền ra tin tức rằng quả thật cậu ta đã tới đây.” Người mang gương mặt phương tây nói: “Còn có bao nhiêu người đi cùng cậu ta, chính xác là bao nhiêu thì không rõ cho lắm. Nhưng số lượng chắc chắn không nhiều. Tuy nhiên Người Gác Đêm Hoa hệ trong khu Tội Ác vốn có một số người, hiện tại có bao nhiêu người thì không rõ lắm."

 

“Bây giờ cậu ta đã khỏe chưa?” Người đàn ông cầm hai quả bóng nhìn Giản Hưng hỏi.

 

“Khoảng thứ năm Thiên bảng.” Giọng nói khàn khàn của Giản Hưng vang lên.

 

Bên cạnh, Bùi Nghênh Tùng có chút đứng ngồi không yên, nghe thấy xếp hạng khoảng thứ năm Thiên bảng, ông ta nhíu mày, nhìn về phía ông già cầm hai quả bóng và nói: "Ông vận dụng lực lượng của ông đi tìm bọn họ đi."

 

"Nếu có thể huy động lén lút thì đương nhiên tôi sẽ huy động. Nhưng không có cách nào làm điều này trên diện rộng. Hiện tại Hodges tuyệt đối đã biết được sự tồn tại của ông, chỉ là ngoảnh mặt làm ngơ mà thôi. Nếu là huy động trên diện rộng, ông ta sẽ không ngồi yên.” Ông già thở dài.

 

Bùi Nghênh Tùng thở ra một hơi, nói: "Đợi đến khi cậu ta khôi phục chân khí rồi, e rằng..."

 

“Quan trọng nhất là phải tìm được người.” Người có gương mặt phương tây bình tĩnh nói: “Cho dù khôi phục chân khí, cũng không có mấy người khác. Dựa vào mấy người chúng ta bây giờ, giết chết cậu ta cũng đủ rồi. Tôi chỉ lo rằng cậu ta sẽ trốn đi. Không ngờ cậu ta lại không tới khách sạn Fes... Đều do Doãn Thi Đan chết tiệt kia, vậy mà lại thả người chạy mất."

 

Nói xong, kẻ đó nhìn về phía Giản Hưng rồi hỏi: "Giản Hưng, người đứng sau cậu có ý gì?"

 

Giản Hưng khẽ nhếch mép cười nói: "Chờ xem!"

 

“Cho tới bây giờ, cậu vẫn không muốn hợp tác cùng chúng tôi?” Bùi Nghênh Tùng hừ lạnh một tiếng.

 

“Ít nhất, trước khi người sau lưng các người đến, tôi không có hứng thú.” Giản Hưng nói: “Cộng thêm thành ý của các người cũng không đủ. Mấy năm nay, xương cốt trong tay ông cũng không ít, nhưng ông cũng chẳng muốn giao ra đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK