Đương nhiên là Lê Văn Vân không để ý đến bọn họ, sau khi rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Hoàn Vũ, anh bắt một chiếc taxi đến thẳng nơi cần đến!
Năm phút sau, xe taxi dừng lại trước cửa ngân hàng công thương.
Lê Văn Vân trả tiền xuống xe, sau đó anh nhìn quanh, ánh mắt rơi vào cô gái tóc ngắn đeo kính râm đang ngồi trên ghế đá cách đó không xa, hai mắt anh đột nhiên ướt.
Tuy rằng anh biết SỐ Hai vẫn còn sống, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy cô ta, Lê Văn Vân vẫn không kìm được nước mắt!
Ở gần cô ta còn có một thanh niên mặc áo hoodie, nhưng Lê Văn Vân lại tự động loại bỏ anh ta, anh thở hắt ra một hơi, đi tới trước mặt Hoàng Thi Kỳ, dừng lại trước mặt Hoàng Thi Kỳ chừng hai mét.
Hoàng Thi Kỳ ngồi ở đó, thế nhưng Lê Văn Vân nhìn thấy rất rõ, dưới lớp kính râm của cô ta là hai hàng nước mắt.
Hoàng Thi Kỳ nhẹ nhàng nói: “Để tất cả được thở!”
Lê Văn Vân mỉm cười, môi mấp máy: “Đạo phong chỉ hướng trái tim!”
Ngay sau đó cả hai người đồng thời mở miệng: “Chiến không có đường lui!”
Giọng nói vừa dứt, cả người Hoàng Thị Kỳ bỗng nhiên bay lên không, trực tiếp nhào vào
trong ngực Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân khẽ mỉm cười, xoa xoa hốc mắt ướt át, cũng ôm chặt Hoàng Thi Kỳ vào trong lòng.
“Tôi biết ngay mà, anh chắc chắn sẽ không chết, anh chắc chắn sẽ không chết.” Hoàng Thị Kỳ hung hăng ôm Lê Văn Vân, sau đó cô vừa khóc vừa nói: “Chỉ là Đường Đường... Đường Đường, anh ấy mãi mãi không quay về nữa, tôi đã thấy đạo xuyên qua thi thể của anh ấy, vì yểm hộ cho chúng ta rút lui, vì hoàn thành nhiệm vụ... tôi đã thấy anh ấy ngã xuống trong vũng máu nhưng tôi lại không thể làm gì được!”
Nghĩ đến một màn vào ba năm trước kia, Lê Văn Vân đang ôm Hoàng Thị Kỳ, nước mắt cũng chảy xuống theo!
“Anh ấy sẽ không chết, tôi thề, anh ấy sẽ không chết. Tôi sẽ làm thịt Bùi Nghênh Tùng, sẽ khiến cho toàn bộ tất cả thế lực ngầm khi trước tham dự cuộc chiến đó trả giá lớn!” Lê Văn Vân nghiến răng, giọng điệu kiên định.
Hoàng Thị Kỳ ôm Lê Văn Vân, ôm thật chặt, thân thể run rẩy không ngừng!
Cứ như vậy, hai người ôm nhau mười mấy phút, tâm trạng của Hoàng Thị Kỳ mới dịu đi. Cô ta hít mũi, Ngô Nghiêu đứng bên cạnh vội đưa giấy đến cho cô ta.
Vẻ mặt Ngô Nghiêu lúc này ngập tràn hưng phấn.
Ba năm rồi, cuối cùng đã nhìn thấy Lê Văn Vân.
Cuộc sống chịu đựng khổ cực của anh ta kết thúc rồi, anh ta không cần phải đi làm để nuôi vị dạ dày vương này nữa.
Anh ta có thể lắc mình trở thành một thổ hào hoành hành ngang ngược tại Lâm Hải! Tiêu tiền như nước ở khắp nơi!
Vì vậy, lúc này anh ta cũng muốn khóc, cuộc sống cực khổ đã kết thúc rồi.
Lê Văn Vân nhìn anh ta, trong lòng khẽ động hỏi: “Không phải tối qua cậu theo dõi tôi ở cửa quán bar Lưu Hoả chứ?”
“Ờ, quả nhiên hôm qua cậu đã phát hiện ra tôi rồi.” Ngô Nghiêu gãi đầu nói.
“Chút năng lực trinh sát này của cậu ở trước mặt anh ấy chỉ xem như là đánh rắm thôi.” Hoàng Thị Kỳ dụi dụi mũi rồi giới thiệu với Lê Văn Vân: “Đây là đồ đệ Ngô Nghiêu của tôi, ba năm trước cậu ấy được tôi cứu, anh thì sao? Làm sao anh trốn được vậy, đa số người lúc trước đều đã đuổi theo truy sát anh...”
Lê Văn Vân thở dài, có chút thổn thức nói ra: “Ba năm trước, tôi mang theo cái hộp sắt kia một mạch liều chết xông ra, sau đó được một người bình thường cứu nhưng bởi vì bị thương quá nặng mà tôi mất trí nhớ, rồi đến nhà người cứu tôi ở rể, tiếp theo lại bị mẹ vợ ghét bỏ các kiểu, mỗi ngày trằn trọc đi làm công trên bến tàu, lấy nghề chuyển gạch mà sống và nuôi đối mẹ con đó.”
Hoàng Thi Kỳ