Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nhã nghe thấy bọn họ nói chuyện, lắc đầu nói: “Lê Văn Vân có việc nên đi trước rồi, số tiền kia tôi đã lấy về, đây là tấm séc.” 

“Hả?” 

Trong nháy mắt tất cả mọi người của tổ đều hướng về phía cô ta, Hầu Bảo Khôn sững sờ nói: “Cô nói gì cơ? Cô lấy lại rồi à?” 

Lâm Nhã gật đầu nói: “Cũng không phải là tôi lấy lại, chủ yếu là Lê Văn Vân thương lượng, tôi cũng không nói gì cả.” 

“Không phải, cô bảo là... cô lấy lại tiền rồi ư?” Hầu Bảo Khôn khiếp sợ nói. 

Lúc nãy anh ta còn phát ngôn rằng Lê Văn Vân không biết sống chết, bây giờ... Lâm Nhã lại nói cho anh ta biết rằng đã lấy lại tiền rồi. 

“Đúng vậy, đây là tấm séc!” Lâm Nhã giơ tấm séc ra. 

Hầu Bảo Khôn vội vàng cầm lấy nhìn nhìn, sau đó khuôn mặt anh ta đờ ra, đặt mông ngồi xuống ghế, đồng thời bên tổ tiêu thụ trong chớp mắt chìm vào yên tĩnh. 

Lê Văn Vân tất nhiên không biết chuyện xảy ra bên kia, trước tiên gọi cho Hoàng Thi Kỳ một cuộc điện thoại, sau khi Hoàng Thi Kỳ nhận được thì bọn họ mới xuất phát đến nhà ông Hoàng. 

Đương nhiên người lái xe là Lê Văn Vân, dù sao Hoàng Gia Gia cũng vừa uống rượu. 

Lê Văn Vân đã từng đến nhà ông Hoàng một lần rồi, nhưng khi ấy anh không tiếp xúc với những người nhà họ Hoàng. 

Chỗ ông ấy ở là một căn nhà cấp bốn có sân rất rộng, ở Yến Kinh chỗ này là nơi tấc đất tấc vàng, giá trị của căn nhà cấp bốn này ít nhất cũng phải hơn. mấy trăm triệu tệ. Hơn nữa kể cả có tiền cũng chưa chắc đã mua được căn như vậy. 

Hoàng Gia Gia đã gọi điện cho Hoàng Tông Thực từ sớm, nói là muốn đưa Lê Văn Vân với Hoàng Thi Kỳ đến, điều này khiến cho ông Hoàng vô cùng vui vẻ, bảo những người giúp việc trong nhà rời đi, chỉ để lại hai đầu bếp. 

Lúc Lê Văn Vân vừa mới bước đến trước cửa, Hoàng Tông Thực đang chống gậy. Bên cạnh ông là một người phụ nữ tầm hai bảy hai tám tuổi, xinh đẹp động lòng người, đó chính là cháu gái của Hoàng Tông Thực, cũng chính là chị gái của Hoàng Gia Gia, Hoàng Hân. 

Nhìn thấy ba người Lê Văn Vân đi đến, Hoàng Tông Thực mang vẻ mặt hớn hở chạy ra đón, sau khi đi vào ông cũng không bắt tay với Lê Văn Vân mà cầm cây gậy chỉ vào Hoàng Gia Gia mắng: “Cái thằng nhóc phản nghịch này, mày vẫn còn có mặt mũi về đây à! Lại còn dám ăn nói thô lỗ với Lê Văn Vân, xem tao có đánh gãy chân mày không?” 

Sắc mặt Hoàng Gia Gia xanh mét, anh ta vội vàng trốn đi, nói: “Chị, chị cứu em với.” 

Đôi mắt dễ thương của Hoàng Hân trừng lớn, liếc anh ta một cái rồi nói: “Em thì đáng đánh!” 

“Anh Vân!” Hoàng Gia Gia vội vàng trốn sang bên cạnh Lê Văn Vân. 

“Ông Hoàng, được rồi được rồi.” Lê Văn Vân nhanh chóng ngăn Hoàng Tông Thực nói tiếp: “Thằng nhóc cũng không biết mà, sau này ông nói cho nó biết thì thằng bé rất khách sáo với tôi.” 

“Thằng nhóc này bị cha mẹ nó dạy hư, ngày nào cũng ra ngoài ăn chơi đàn đúm gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức, Lê Văn Vân, cậu đừng che chở cho nó.” Hoàng Tông Thực trừng mắt nhìn Hoàng Gia Gia nói: “Bây giờ trên người còn có mùi rượu nữa, mới giữa trưa đã chạy đi uống rượu, hôm nay tao không đánh gãy chân mày thì cũng bẻ gãy thẻ ngân hàng của mày.” 

Hoàng Gia Gia nghe thấy lời Hoàng Tông Thực nói, cả khuôn mặt liền trở nên xanh mét. 

Lê Văn Vân lại nhanh chóng ngăn lại lời Hoàng Tông Thực định nói: “Ông Hoàng, vừa nãy thằng bé còn giúp tôi một chuyện lớn đấy. Hôm nay tôi đi làm bên Trí Đạt, phải đi thu một số tiền. Không có Hoàng Gia Gia thì tôi cũng không thu lại được đâu.” 

Nghe Lê Văn Vân nói vậy, Hoàng Tông Thực mới trừng mắt liếc nhìn Hoàng Gia Gia, mắng: “Nể mặt Lê Văn Vân, bây giờ tao tạm tha cho mày, cút về phòng nhanh lên. Tạo có chuyện muốn nói với cậu Lê Văn Vân.” 

“Được rồi, con cút ngay đây.” Hoàng Gia Gia thấy Hoàng Tông Thực thu tay vào liền chạy thật nhanh vào trong sân. 

“Thằng nhãi này bị làm hư mà.” Hoàng Tông Thục mắng. 

Lê Văn Vân sờ sờ mũi, không quá để ý. 

Thực ra Hoàng Gia Gia cũng không hư hỏng như vẻ bề ngoài. Ít nhất trong lòng vẫn còn có hiếu. 

“Chúng ta vào trong nói chuyện đi.” Hoàng Tông Thực nhìn Lê Văn Vân nói: “Lại nói. Cũng phải được ba năm rồi cậu không đến thăm tôi.” 

“Haiz, có chút chuyện xảy ra, ba năm này chuyện của tôi và Thi Kỳ có hơi phức tạp, cái này liên quan đến bí mật Người Gác Đêm của chúng tôi, tôi không thể nói rõ với ông được.” Lê Văn Vân vừa đi vừa nói. 

Hoàng Tông Thực cũng không hỏi nhiều, vội vàng nói: “Sao cậu lại làm việc 

Trí Đạt? Nếu như là vì nhiệm vụ nên cần một thân phận mới thì cậu có thể đến Ngân hàng Tân Hải mà, tôi giới thiệu, đến lúc đó cậu cũng không cần phải đi kiểm tra hay gì gì đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK