"Yên tâm đi, bên công ty tôi sẽ đánh tiếng trước. Buổi sáng hôm nay cô cứ yên tâm đi tìm.
nhà là được." Lê Văn Vân nói, sau đó anh lấy điện thoại di động ra, trực tiếp chuyển cho Lâm Nhã năm vạn tệ: "Năm vạn tệ hơn là đủ rồi nhỉ?"
"Đủ rồi đủ rồi!" Lâm Nhã gật đầu.
"Ừm, tôi không ở lại với cô nữa. Cô tìm công ty chuyển nhà trước đi, sau đó tìm nhà giá đó rồi thuê cho xong, tiếp đó thu xếp ổn thỏa. Buổi chiều lúc hai giờ, đến studio của Vương Giai Kỳ tìm tôi là được rồi!" Lê Văn Vân dò hỏi.
"Được thôi!" Lâm Nhã gật đầu.
Lê Văn Vân đương nhiên không thể cùng Lâm Nhã làm hết mọi việc. Anh vẫn phải đến bên Vương Giai Kỳ càng sớm càng tốt.
Một cao thủ như Lâm Thiếu Hoa, còn cả Giản Hưng cũng đang ở Yên Kinh. Chủ nhật Vương Giai Kỳ ở nhà thì còn ổn, hiện giờ là thời gian đi làm, ngộ nhỡ Lâm Thiếu Hoa và Giản Hưng nổi điên lên, thật sự vọt tới studio đem người đi cũng không phải không có khả năng.
Loại người đứng ở đỉnh thế giới như vậy, muốn mang một người đi mà không bị phát hiện cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Anh lái xe, nhanh chóng đi đến cửa studio.
Cũng may là bên studio rất yên tĩnh, Lê Văn Vân đậu xe xong, đi vào bên trong studio của Vương Giai Kỳ.
Sau khi đi vào không lâu, Lê Văn Vân chợt phát hiện Lâm Bình đang ngồi ở đó. Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, ông ta đã không còn vẻ khinh thường như trước nữa mà đứng lên và chào Lê Văn Vân một cách rất lịch sự.
Lê Văn Vân cũng khẽ gật đầu, tỏ ý đáp lễ.
Mặc dù anh không tán thành một số hành vi của Lâm Bình, chẳng hạn như việc Lâm Bình ra sức ngăn cản Vương Giai Kỳ kết bạn. Nhưng xét cho cùng, về phương diện bảo vệ Vương Giai Kỳ, họ phải hợp tác với nhau, nên anh cũng chẳng bận tâm đến ông ta quá nhiều.
Sau khi chào hỏi, anh đi về phía văn phòng của Vương Giai Kỳ. Vừa đến gần, anh đã nghe thấy một tràng âm thanh.
"Không phải cô nói Lê Văn Vân sẽ đến chỗ cô sao? Cô lừa tôi!" Giọng nói của Trần Hi từ trong văn phòng truyền đến.
"Chà chà. Nhìn cô như thế này, chắc không phải là có thích Lê Văn Vân người ta rồi chứ? Nhưng mà anh ấy còn lớn hơn cô bảy, tám tuổi nha." Vương Giai Kỳ nói.
“Xi, cô đừng nói lung tung!” Trần Hi vội nói.
“Còn ngại nữa kìa.” Vương Giai Kỳ sảng khoái nói: “Nhưng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hay là tôi gọi điện thoại cho cô hỏi một chút xem?"
"Cút đi, tôi và Lê Văn Vân chỉ là bạn bè bình thường thôi, được chưa? Vương Giai Kỳ, tôi phát hiện cô quá không đứng đắn rồi đấy." Trần Hi hất mái tóc ngắn của mình, trừng mắt nhìn Vương Giai Kỳ nói.
“Khụ khụ!” Lúc này, Lê Văn Vân ho khan một tiếng, đi về phía cửa, gõ cửa.
“Ui, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Người mà cô ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện ở cửa rồi.” Vương Giai Kỳ cười hì hì nói.
Trần Hi quay đầu lại, nhìn thấy Lê Văn Vân ở cửa. Ngay sau đó, mặt cô ấy tức thì đỏ bừng lên, vội vàng nói: "Lê Văn Vân, anh đừng nghe Vương Giai Kỳ nói bậy. Chỉ là lâu rồi tôi chưa gặp mặt anh nên muốn đến đây gặp anh mà thôi."
Lê Văn Vân cười nói: "Chỉ nhớ tôi thì cũng không sao, dù sao một người xuất sắc như tôi khiến cho các cô gái nhớ thương cũng là bình thường thôi."
Lời nói không biết xấu hổ của Lê Văn Vân ngay lập tức khiến bầu không khí trở nên sôi động.
"Phi phi phi!"
Vương Giai Kỳ và Trần Hi nói gần như cùng một lúc.
“Phải rồi, chị Hân Hân cũng đến Yên Kinh rồi.” Vương Giai Kỳ nói: “Chị ấy bị bên ngân hàng Tân Hải điều đến Yên Kinh, đêm qua đến cùng chuyến bay với tôi.”
Lê Văn Vân hơi ngạc nhiên nói: "Sao cô ấy không đề cập với tôi một chút nào vậy, trên WeChat cũng không thấy nhắn một tin nào.”
“Chị ấy không nói với anh sao?” Trần Hi ngạc nhiên hỏi.
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, lát nữa tôi sẽ gọi điện hỏi cô ấy có chuyện gì."