Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng với âm thanh vang lên, trên tầng hai, một ông già mặc áo dài màu vàng, tay chống gậy đi xuống cầu thang. 

Lê Văn Vân nheo mắt nhìn sang. 

Ông già này không còn phân biệt được tuổi tác, tóc đã bạc hẳn, tóc cũng rất ít, Lê Văn Vân thấy chỉ còn vài sợi. 

Cái nặng trong tay ông ta, Lê Văn Vân vừa nhìn đã biết đó hẳn là vũ khí, trông không phải đao thì chính là kiếm. Nhưng nhìn kiểu dáng thì khả năng là kiếm cao hơn một chút. 

Lê Văn Vân ngay lập tức xác nhận trong lòng rằng ông già này hiển nhiên chính là Lý Đông Dã rồi. 

Bên cạnh, Trần Mỹ Huyên sững sờ một lúc. Bà ấy nhìn Lý Đông Dã với vẻ mặt mờ mịt. 

Đúng vậy, Lý Đông Dã đã không ra ngoài hoạt động biết bao nhiêu năm rồi, cho nên ông ta không có tên trong Thiên bảng, và hầu hết mọi người thậm chí còn nghĩ rằng ông ta đã chết. 

Trần Mỹ Huyên gả vào nhà họ Lý hơn hai mươi năm trước, bà ấy cũng ở lại nhà họ Lý rất nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ bà ấy cũng chưa từng gặp mặt Lý Đông Dã. 

Trong sân của nhà họ Lý có một tòa nhà nhỏ, người của nhà họ Lý không được phép vào. 

Lý Đông Dã chậm rãi bước xuống, có thể là dự uy năm đó, hoặc cũng có thể luôn ở trên địa vị cao, nên toàn thân ông ta có một cỗ khí tràng, chỉ cần bước từng bước từng bước một đã khiến trên người Trần Mỹ Huyên có cảm giác bị đè ép. Bà ấy vô thức đến gần Lê Văn Vân, kéo góc áo của Lê Văn Vân. 

Ở bên cạnh, Lý Hàng nhìn thấy bộ dạng vô cùng thân thiết của Trần Mỹ Huyên và Lê Văn Vân thì sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm. 

CD1 

Lý Đông Dã đi tới trước bàn, cầm phần tài liệu của Lê Văn Vân lên, sau đó kéo ghế ra rồi ngồi xuống. 

Ông ta đặt gậy lên bàn, cười như không cười nhìn Lê Văn Vân mà nói: "Chưa đến ba mươi tuổi đã đỉnh cấp, vả lại tôi còn nhìn thấy một chút khí thế bạo phát. Trong đỉnh cấp coi như là xếp hạng hàng đầu rồi, quả thật có thể được coi là thiên phú có một không hai." 

Vẻ mặt của Lê Văn Vân không thay đổi, anh không chút nào kiêng kỵ mà nhìn Lý Đông Dã từ trên xuống dưới. Lý Đông Dã cũng không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nghe Long Ưng Đài nói, sư phụ của cậu là thằng nhóc ở trong tù kia nhỉ? Chẳng lẽ nó không dạy cậu, nhìn thấy tiền bối thì không được nhìn thẳng như vậy, cần tôn kính một chút sao?" 

Lê Văn Vân mặc kệ ông ta, nhưng trên cổ tay của Lý Đông Dã, anh nhìn thấy một hình xăm hoa sen! 

Hiển nhiên Trác Nhất Minh không nói sai, Lý Đông Dã này quả nhiên từng là người của Hồng Nguyệt. Nếu nói ông ta là người của Hồng Nguyệt, thì giữa nhà họ Lý và Hồng Nguyệt chỉ sợ có không ít liên hệ. 

“Còn nhìn à?” Lý Đông Dã nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân vẫn quét qua quét lại trên người mình thì bất chợt nheo mắt lại. 

“Sao, ông không thể gặp được người khác hả?” Lê Văn Vân bình tĩnh hỏi. 

“Miệng còn hôi sữa.” Lý Đông Dã lật xem tư liệu của Lê Văn Vân, đọc một hồi liền nói: “Thằng nhóc sư phụ của cậu đó, trước mặt tôi cũng phải gọi tôi một tiếng chú Lý." 

Xét về bối phận, Lý Đông Dã còn hơn đám người Long Ưng Đài một đến hai thế hệ. 

Con mẹ nó, đây là một lão quái vật sống gần 120 năm rồi. 

Lê Văn Vân cười khẽ nói: "Ông xứng để tôi tôn kính sao? Nhà họ Lý các người bây giờ mất hết thể diện rồi, ông lại ở đây nói chuyện tôn kính với tôi ư?" 

Lý Đông Dã ngẩng đầu, sau đó thản nhiên nói: "Đóng cửa lại!" 

“Cộc cộc cộc..” 

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó hơn mười người đứng bên ngoài bước vào trong phòng. Két một tiếng, cửa tòa nhà này trực tiếp đóng lại. 

Sắc mặt Trần Mỹ Huyên thay đổi dữ dội! 

Bà ấy biết rằng sau khi nhà họ Lý ép buộc không thành thì dường như sẽ sử dụng biện pháp mạnh rồi. 

Đối với việc bọn họ kiêng dè Lê Văn Vân vì Minh Sùng, sau khi Lý Đông Dã xuất hiện, bọn họ cũng không có gì phải kiêng kị nữa. 

Ngoài cửa tòa nhà nhỏ, Lý Thiên Vũ đứng ở nơi đó. Bên cạnh anh ta, Tạ Vân cũng đứng đó. 

“Tại sao bọn họ lại đóng cửa?” Tạ Vân cau mày nói. 

Lý Thiên Vũ cười khẩy một tiếng nói: "Đóng cửa đánh chó đó có hiểu không? Một lát nữa cậu sẽ nhìn thấy Lê Văn Vân rốt cuộc thê thảm như thế nào. Minh Sùng thần bí thì thần bí, thế nhưng trước mặt ông tổ của chúng tôi, thằng đó cũng phải quỳ xuống. Lê Văn Vân hôm nay thảm rồi!" 

Vẻ mặt Tạ Vân khẽ nhúc nhích: "Vậy thì dì Trần Mỹ Huyên..." 

Giữa anh ta và Trần Hi dù gì cũng là bạn học, vẫn có một chút giao tình. 

"Bà ta? Bà ta giao cổ phần công ty ra là xong thôi. Không giao ra thì bà ta sẽ chân chính cảm nhận được thủ đoạn của nhà họ Lý chúng tôi." Lý Thiên Vũ cười nói một cách ngạo nghễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK