“Anh Đao Ba à?” Khương Vĩ ngồi bên cạnh cười đáp: “Tôi đã gặp được rồi, bây giờ anh ta là một trong những người bước ra từ khu Tội Ác, danh tiếng tăng vọt, nhưng tôi nghe mấy người bác sĩ Phạm nói, thật ra trình độ của anh ta là cao cấp, đã bị hiểu nhầm thành siêu cấp, bây giờ ngay cả Đao Ba cũng nghi ngờ rằng mình là siêu cấp. Thật nực cười, sao thế?"
Ngô Nghiêu sờ cằm nói: "Không có gì, tôi chỉ tò mò rốt cuộc anh ta là người như thế nào mà có thể tập hợp một lượng lớn người như vậy ở khu Tội Ác mà thôi."
“Haizzz!” Khương Vĩ bĩu môi nói, “Mỗi khi anh ta rảnh rỗi là thích cầm chai rượu đi lung tung, khoe khoang khắp nơi, ngoài ra, mọi người đều rất tốt, có thể kết bạn. Hơn nữa tôi thấy mấy người Lý Thu ở trong tiểu đội rất kính trọng anh ta, anh biết Lý Thu – thần bắn lén của Người Gác Đêm chứ? Gần đây đã kết hôn rồi, thật thú vị."
Dứt lời, cậu ta lại nói: "Dù gì tiểu đội của mấy người Lê Văn Vân cũng rất vui."
Ngô Nghiêu gật đầu nói: "Tôi cũng rất mong đợi, sư phụ của tôi cũng đang ở bên trong. Nói tới mới nhớ đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa gặp nhau."
“Lát nữa hai người sẽ gặp được thôi.” Khương Vĩ nói, rồi bắt đầu tập trung lái xe.
“Ừm, vậy tôi ngủ một lát.” Ngô Nghiêu nói.
Dứt lời, anh ta liền quay đầu đi, nhưng không hề chợp mắt lại, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hiện lên tia rối rắm, không biết đang nghĩ gì nữa.
...
Mà lúc này, ở khu Tội Ác đang là buổi trưa, thật ra Lê Văn Vân cũng cảm thấy không có gì hay ho để đi dạo, phong cảnh trên hòn đảo này không hề đẹp như vậy, mà ở trong thành phố lại hơi dơ bẩn hỗn loạn, cũng chẳng có đồ lưu niệm đặc biệt nào để mua, nhưng Lữ Dương và Lý Vũ Thấm lại rất tò mò về nơi này. Dưới sự bất đắc dĩ, Lê Văn Vân đành phải lái xe chở hai người đi dạo khắp nơi. Tầm bốn năm giờ chiều, hai người cũng bắt đầu trở nên hứng thú.
Lê Văn Vân chở bọn họ đến khu Đông, rồi chỉ nơi mà mấy người Lại Tuấn từng ở nói: "Trước đây chúng tôi từng đến và sống ở đây."
Bây giờ trên phố ổ chuột khu Đông đang rất đông đúc, cho dù đã qua vài ngày, nhưng Người Gác Đêm vẫn đang tiếp tục chiêu mộ.
Ở khu Tội Ác này có quá nhiều võ giả, thậm chí số lượng từ trung cấp trở lên không hề ít hơn toàn bộ Người Gác Đêm hệ Hoa.
Cho dù đã trôi qua vài ngày, vẫn có người đến chụp ảnh báo danh vào Người Gác Đêm, ngày nào mấy người Dương Dục cũng mệt đến mức bở hơi tai.
Lê Văn Vân ngắm nhìn bên này một hồi, cau mày nói: "Chúng ta đến trang viên tìm Minh Sùng đi, rồi ngồi ở đó một lát đợi máy bay đến."
Lữ Dương cũng gật đầu đáp: "Được, nơi này chẳng có gì thú vị cả, đợi sau này ổn định khai phá biến thành một hòn đảo nghỉ mát, sửa sang lại những tòa nhà này, rồi xây dựng thêm một số căn biệt thự cạnh bờ biển sẽ rất đẹp, còn bây giờ chẳng có gì thú vị cả."
Lê Văn Vân cạn lời liếc nhìn anh ta: "Ý kiến hay!"
"Tôi cũng cảm thấy đây là ý kiến hay. Đợi lũ tiêm quỷ bị đuổi đi hết, chúng ta hãy đến đây làm như vậy, mặc dù tên Hodges kia đã xây dựng nơi ở của mình rất rộng lớn, nhưng vừa nhìn là biết ông ta chẳng có kinh nghiệm gì. Không ngờ ông ta lại xây dựng ở trung tâm thành phố, ông ta xây trang viên này ở cạnh bờ biển không tốt hơn à?" Lữ Dương cười hì hì nói: "Đến lúc đó chúng ta cũng đến đây làm vua một cõi, xây dựng một dãy biệt thự lớn ở cạnh bờ biển, rồi khai phá nơi này thành khu du lịch hàng đầu, để đám người đó đến nghỉ dưỡng, đầu tư bất động sản ở đây. Mẹ kiếp, chúng ta sắp phát tài rồi!”
Lê Văn Vân và Lý Vũ Thấm đều hơi cạn lời. Lê Văn Vân tự mở cửa xe ra, ba người lại lên xe, chẳng mấy chốc đã đến trang viên.
Ở cửa trang viên, một người nhìn thấy ba người Lê Văn Vân đã tiến lên chào đón: “Ngài Minh đang ở bên này.”
Ba người Lê Văn Vân được dẫn vào trong đại sảnh, bà Loan, Hồng Mai Quế, Minh Sùng, ngoài ra còn có lão quản gia đã khuyên nhủ Hodges ngừng tay hồi trước đang ngồi trên sofa.
Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân bước vào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía bên này.
Hình như bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó, sau khi Lê Văn Vân bước vào, đã ngồi xuống ở bên đó nói: "Mọi người cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm đến chúng tôi, chúng tôi sẽ ngồi một cách yên tĩnh."
“Chúng tôi cũng thảo luận gần xong rồi.” Minh Sùng máy móc nói: “Để tôi giới thiệu với cậu, đây là Trần Tiếu Phong, một trong những những Người Gác Đêm đời đầu, trước đây đã đến thành phố này cùng với bố của tôi. Sau khi bố của tôi qua đời, ông ấy đã mai danh ẩn tích sống trong thành phố này."
Lê Văn Vân ngẩn ra, không ngờ người này lại là Người Gác Đêm đời đầu.
Vẻ mặt của anh khẽ thay đổi nói: "Chào tiền bối!"
Trần Tiếu Phong mỉm cười, quan sát Lê Văn Vân và Lữ Dương từ trên xuống dưới: "Quả nhiên bây giờ Người Gác Đêm rất có kỳ vọng trong tương lai. Đời đầu chúng tôi đã không còn lại bao nhiêu người, lần này vẫn phải trông cậy vào các cậu rồi."
Lê Văn Vân khẽ gật đầu, rồi nhớ tới điều gì đó nên hỏi: "Đúng rồi, tiền bối, ông có biết ở thành phố này có một hòa thượng, thực lực cũng trên siêu cấp không?"
Trần Tiếu Phong sửng sốt một hồi, mới gật đầu đáp: "Quả thật có một vị hòa thượng như vậy, nhưng hình như ông ta đã mất tích rất nhiều năm rồi. Nói đến mới nhớ, ông ta cũng là người thuộc đời đầu chúng tôi. Trước đây khi Người Gác Đêm và Hồng Nguyệt hợp sức dọn sạch thế giới ngầm, ông ta cũng được đưa đến thành phố này, nhưng tầm ba mươi năm trước tôi đã không còn gặp lại ông ta nữa, thậm chí tôi còn cho rằng ông ta đã chết rồi. Sao thế? Các cậu đã gặp được ông ta rồi à?"
Lê Văn Vân hơi sửng sốt, liếc nhìn Lữ Dương và Lý Vũ Thấm nói: "Ý ông là... bây giờ ông ta cũng trạc tuổi với ông ư?"
"Đúng vậy. Lần trước tôi gặp ông ta, ông ta đã già lụm khụm rồi." Trần Tiếu Phong khẽ cười, nhìn đám người Lê Văn Vân hỏi: "Sao thế? Có gì sai à?"
“Vị hòa thượng mà chúng tôi gặp chỉ tầm bốn mươi tuổi mà thôi.” Lê Văn Vân ngập ngừng nói.
"Chuyện này thì chưa chắc, có lẽ đó là đệ tử mà ông ta thu nhận, hòa thượng đó tên là hòa thượng Tuệ Nguyên. Tất nhiên, chúng tôi đã âm thầm gọi ông ta đến giết tăng, trước đây ông ta cũng là người tàn nhẫn." Trần Tiếu Phong nói.
Lê Văn Vân cau mày, cảm thấy có lẽ bọn họ không miêu tả cùng một người, nên cũng không để tâm cho lắm, mà gật đầu nói: "Cảm ơn!"
“Không có gì!” Trần Tiếu Phong nói: “Lần này tôi cũng sẽ rời đi cùng các cậu, dù gì chúng tôi cũng xuất phát từ Người Gác Đêm. Bây giờ lũ tiêm quỷ đang xâm lược với quy mô lớn, nói thế nào ngọn đèn cạn chúng tôi cũng phải đốt lần cuối, chết trên chiến trường cũng là lựa chọn không tồi.”
"Mọi người cứ trò chuyện đi, để tôi đi nấu cơm cho mọi người, có lẽ máy bay cũng sắp đến rồi. Sân bay tạm thời chỉ có thể đậu hai chiếc máy bay. Ngoài ra, tôi sẽ dẫn mọi người và một nhóm người rời khỏi đây, chở đến bên tổng bộ của Người Gác Đêm. Sau đó, mọi người sẽ từ tổng bộ của Người Gác Đêm chuyển máy bay đến Lâm Hải." Minh Sùng nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Minh Sùng đứng dậy rời đi, bà Loan chống gậy ngồi bên đó, nhìn Lê Văn Vân, hơi cảm thán.
Hồng Mai Quế ngồi bên cạnh rất muốn trêu chọc Lê Văn Vân vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Vũ Thấm đang ngồi cạnh Lê Văn Vân, cô ta đã kìm lại.
Lê Văn Vân nhìn cô ta hỏi: "Cô định rời đi cùng chúng tôi hay ở lại bên này?"
Thấy Lê Văn Vân chủ động lên tiếng hỏi, Hồng Mai Quế khẽ cười đáp: "Sao thế? Anh muốn người ta đi cùng anh à? Chỉ cần anh mở miệng, chỉ cần tôi có, anh muốn làm gì cũng được hết."
Lý Vũ Thấm lườm cô ta.
Hồng Mai Quế khẽ cười nói: "Cô cứ yên tâm, tạm thời tôi sẽ ở lại bên này với bà. Tiêm quỷ sắp đáp xuống với quy mô lớn, tôi cũng chẳng muốn quay về đối mặt với bọn chúng, mà an toàn là quan trọng nhất."
“E rằng đến lúc đó, khu Tội Ác này cũng không thể may mắn tránh khỏi.” Trần Tiếu Phong cười nói: “Nhưng thế giới ngầm ở bên này khá đông, nếu tiêm quỷ không xuất hiện quá nhiều, quả thật khu Tội Ác này sẽ là nơi an toàn nhất."
Bọn họ trò chuyện chưa được bao lâu thì Minh Sùng đã chuẩn bị xong bữa ăn, ăn xong, Lê Văn Vân xem giờ, cũng gần bảy giờ rồi, bọn họ không chần chừ thêm nữa. Minh Sùng lại căn dặn mấy người bà Loan vài câu, rồi đến Người Gác Đêm phụ trách ở bên này, sau đó lái xe chở ngài Mặc và mấy người Trần Tiếu Phong Lê Văn Vân cùng chạy về phía sân bay tạm thời.