“Được. Tổng giám đốc Hàn, tôi mượn món tiền đó của anh. Lúc về tôi sẽ nói với sự phụ tôi, nhất định sẽ trả lại cho anh” Hứa Giang nghiến răng nói: “Hai tỷ mốt!”
Lê Văn Vận cười gằn, lại giở chiếc biển lên, nhàn nhạt nói: “Ba tỷ!”
Anh trực tiếp chặn cứng lời của Hứa Giang. Mỗi lần ra giá đều hơn gần cả tỷ.
Lần tăng giá này lại khiến hiện trường náo động.
“Má nó, điên thật rồi, đúng là điên thật rồi.”
“Chàng trai này có lại lịch thế nào?”
“Dùng ba tỷ mua một thanh đao. Đây là ba tỷ tệ đó, chúng ta có bao nhiêu người có thể lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy!”
“Đó là ba tỷ tiền mặt, không phải là một dãy sốt”
“Con mẹ nó đúng là hào khí ngút trời!”
Hứa Giang cũng đực mặt ra, trên trán mồ hôi lạnh cũng bắt đầu túa ra.
Lê Văn Vân bày ra bộ dạng này là đang muốn cạnh tranh sứt đầu mẻ trán với anh ta, anh nhất định phải có được thanh đao này.
Đúng vậy, Lê Văn Vân đúng là có suy nghĩ này, thậm chí còn không tiếc lấy cả tập đoàn Hãn Vũ ra.
Đó là công ty có giá trị hàng trăm tỷ trên thị trường, bây giờ chẳng qua mới chỉ là ba tỷ mà thôi.
“Ba tỷ lần thứ nhất!”
“Ba tỷ lần thứ hai!”
Người dẫn chương trình vẫn đang mong chờ, mong chờ có người đưa ra giá cao hơn.
Giá thành giao càng cao, tiền hoa hồng của cô ta nhận được cũng càng nhiều.
Nhưng điều khiến cô ta hơi thất vọng là không có ai ra giá cao hơn nữa.
Cũng không có chủ động cho Hứa Giang mượn tiền nữa.
Bọn họ biết năng lực của Hứa Giang, trả một tỷ có thể vẫn còn cơ hội. Nhưng nhiều hơn nữa thì anh ta có muốn cũng rất khó.
Hơn nữa, hầu hết mọi người cũng cho rằng tiêu hơn một tỷ để mua một thanh đao là không
đáng.
Thanh đạo này nhìn cũng không phải món đồ cổ vô giá gì, chỉ sắc bén mà thôi, hơn nữa vừa nhìn đã biết là đồ công nghệ hiện đại, giá trị sưu tầm cũng không cao.
Người dẫn chương trình thở dài một hơi, nói: “Ba tỷ lần thứ ba!”
“Coong!”
Chiếc búa trong tay cô ta lập tức đập xuống.
Sau đó, cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Cái giá này cũng đủ rồi, so với giá giao dịch cao nhất của sàn đấu giá này đã gấp gần mấy chục lần. Tiền hoa hồng mà cô ta nhận được cũng khá khủng khiếp.
Sắc mặt Hứa Giang rất khó coi, anh ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhìn anh ta với vẻ khinh thường.
Quan hệ của anh và Hoàng Tông Thực rất tốt, Hứa Giang tính toán với ông ta, bản thân anh cũng thấy không vui.
Tốt nhất là Hứa Giang đừng chọc vào mình, nếu anh ta dám thì mình cũng không ngại dạy dỗ anh ta một chút!
Sau khi lần đấu giá đầu tiên kết thúc, nhân viên đã nhanh chóng ôm món đồ đến đưa cho Lê Văn Vân. Sau khi đưa tận tay Lê Văn Vân, anh ta mỉm cười nói: “Thưa anh, mời anh đưa thẻ ngọc cho chúng tôi một lúc!”
3
“Không phải trả tiền trực tiếp sao?” Lê Văn Vân hỏi, anh đã lấy sắn thẻ ngân hàng kim cương của Ngân hàng Tân Hải ra.
“Không cần ạ” Nhân viên phục vụ nói: “Vì số tiền giao dịch của buổi đấu giá tương đối lớn, trên thẻ ngọc đều có đăng ký tên thật, sau khi giao dịch hoàn thành, chúng ta sẽ tiến hành thanh toán một cách riêng tư ạ!”
Lê Văn Vân ngẩn người, thế lực của sòng bạc ngầm này quả nhiên lớn hơn anh tưởng tượng, thế mà lại không sợ người ta ôm tiền chạy mất.
Nhưng ngay sau đó anh cũng hiểu ra, người có thể vào đây, sau khi đăng ký tên thật, sản nghiệp của bọn họ đều còn đó, muốn tìm cũng không khó.
Anh gật đầu, đưa thẻ ngọc cho nhân viên, nhân viên lấy một chiếc máy không biết là máy gì ra, nhét thẻ ngọc vào để kiểm tra một lát. Lúc nhìn thấy tên của Hoàng Gia Gia hiển thị trên máy, đầu tiên anh ta hơi ngẩn người, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, gật đầu nói: “Xong rồi
Anh ta trả lại thẻ ngọc cho Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó đưa chiếc hộp cho Hoàng Thi Kỳ ở bên cạnh.
Hoàng Thị Kỳ phấn khích mở chiếc hộp ra, vuốt ve vỏ đao tinh xảo, hai mắt lấp lánh.
Bên ngoài hội trường của buổi đấu giá Ngô Tiến đứng ở đó, trợn tròn mắt nhìn vào màn hình, hàm dưới của anh ta cũng sắp rớt xuống đất và kinh ngạc.
Anh ta nghiến răng, quyết định rời khỏi chỗ này.
Một là vì sợ lát nữa Lê Văn Vân bước ra sẽ chế nhạo anh ta.
Hai là vì... quá sốc!
Ba tỷ!
Giá thành giao là ba tỷ tệ!
Anh ta cảm thấy lòng tự tôn của mình đã bị đả kích.
Nếu anh ta biết món đồ này là Lê Văn Vân mua thì không biết biểu cảm của anh ta sẽ đặc sắc như thế nào.
Mà lúc này, vật đấu giá thứ hai cũng đã được đưa lên. Đó cũng là một thanh kiếm, nhưng là một thanh kiếm cổ làm bằng thanh đồng.
“Thanh kiếm này văn vật của thời chiến quốc, là hàng trong nước, những thứ được bảo tồn như vậy gần như không còn nữa.”
Lê Văn Vân liếc mắt nhìn, hình như buổi đấu giá lần này chuyên về các loại vũ khí.
Nhưng thanh kiếm kia chỉ có giá trị sưu tầm đơn thuần thôi, đối với Lê Văn Vân, nó hoàn toàn không có bất cứ giá trị sử dụng nào.
Còn đối với các nhà sưu tầm thì khó có thể phỏng đoán, cuối cùng món đồ này được người khác mua với giá hai trăm ba mươi triệu.
Đám người lúc trước tranh giành thanh đao Lam Tinh kia không ra giá nữa, điều này cũng khiến rất nhiều người thấy tò mò.