Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông chủ cửa hàng vội vàng nói cảm ơn! 

Nếu như có thể bọn họ sẵn lòng tiếp tục bán hàng ở đây, dù sao bán nhiều năm như vậy rồi, khách quen cũng rất nhiều. 

Lê Văn Vân khoát tay quay người rời khỏi đây, nhanh chóng đi về nơi ăn cơm! 

Trần Phi nhìn bóng lưng của Lê Văn Vân, cắn răng đuổi theo! 

Vưu Chí đứng bên cạnh thấy Trần Phi đuổi theo sắc mặt có chút âm trầm, trong ánh mắt nhìn bóng lưng của Lê Văn Vân lộ ra một tia tàn nhẫn. 

Lê Văn Vân đi tới một quán ăn cách trường học không xa, vừa mới chuẩn bị sải bước đi qua, giọng nói của Trần Phi đã vang lên phía sau: “Lê Văn Vân, cảm ơn anh!” 

Lê Văn Vân quay đầu nhìn cô ta, hơi nhướng mày nói: “Quán ăn kia tôi cũng thường đến, không muốn thấy bọn họ cứ như vậy mà đóng cửa” 

Trần Phi mím môi, nhìn cửa hàng kia hỏi: “Anh ăn cơm ở đây?” 

“Ừ” Lê Văn Vân gật đầu: “Ừm, ăn cơm với bạn, cô có chuyện gì sao?” 

Gương mặt Trần Phi hồng hồng, sau đó cô ta lấy điện thoại ra nhìn Lê Văn Vân nói: “Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, Lâm Hải lớn như thế vậy mà chúng ta lại liên tục đụng nhau ba lần, thêm wechat đi, kết giao bạn bè” 

Sắc mặt Lê Văn Vân hơi động, nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Phi, lần này anh không từ 

chối. 

Lúc đầu anh không muốn qua lại quá nhiều với Trần Phi, anh cảm thấy Trần Phi có thể yêu đương với hạng người như Vưu Chí thì đoán chừng cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng hôm nay cô một mình che chở cửa hàng kia khiến cho ấn tượng của Lê Văn Vân đối với cô ta thay đổi rất nhiều. 

Thêm wechat xong Trần Phi liền tạm biệt Lê Văn Vân, còn Lê Văn Văn tiến vào trong quán 

ăn. 

Ăn cơm xong, buổi chiều Đỗ Tịch Tịch gọi bọn họ tới khu vui chơi, sau đó lại tiện thể bảo Lê Văn Vân mời cơm tối, mãi đến tám chín giờ tối anh mới về nhà! 

Bảy giờ sáng hôm sau anh liền bị Lê Cảnh An gọi dậy. Để Lê Văn Vân đi làm cùng ông ấy! 

Lê Văn Vân ngây người. 

Trước đó anh nói mình tìm được việc rồi chỉ là để đối phó với bố mẹ anh mà thôi, bây giờ vì là cùng một công ty nên Lê Cảnh An có đầy đủ lý do bảo anh đi làm cùng ông ấy. 

Lê Văn Vân không dám ngỗ ngược, ngoan ngoãn rời giường, sau khi rửa mặt ăn sáng liền theo Lê Cảnh An đến công ty. 

Thời điểm đến của tập đoàn Hãn Vũ, đại khái khoảng chín giờ, dù sao Lê Cảnh An cũng là phó chủ tịch của công ty, ảnh của ông ấy treo trên bảng cao tầng công ty. 

Cho nên khi ông ấy mang Lê Văn Vân tiến vào tập đoàn Hãn Vũ, bảo vệ không hề ngăn ông ấy, đến đại sảnh công ty Lê Văn Vân họ một tiếng: “Bố, à, vừa rồi chủ tịch Lôi gửi tin nhắn cho con bảo con đi mua bữa sáng cho ông ấy, bố lên trước đi”. 

Anh quyết định tìm một lý do chuồn đi trước, sau đó lại về nhà ngủ một giấc. 

Trái lại Lê Cảnh An không hề hoài nghi, ông ấy nhìn nhìn Lê Văn Vân sau đó gật đầu: “Được, con nhận được sự tán thưởng của chủ tịch Lôi thì nên đi theo bên cạnh ông ấy học tập thật tốt, tập đoàn Hãn Vũ là một công ty tốt, vô số sinh viên trường đại học hàng đầu muốn làm trợ lý cho chủ tịch Lôi cũng rất khó.” 

“Con hiểu rồi.” Lê Văn Vân nhanh chóng nói. 

Lê Cảnh An gật đầu sau đó lại dặn dò vài câu rồi mới đi về phía thang máy. 

Lúc này Lê Văn Vân mới thở phào một hơi, quay người hướng về phía đại sảnh, vừa mới đi tới cửa anh liền nhìn thấy hai người. 

Khương Vĩ và Ngưu Càn đều mặc Âu phục, nhìn khá là ra dáng, có điều hiển nhiên bọn họ vẫn chưa quen với việc đến một công ty lớn như vậy làm việc, hai người căng thẳng đi cùng nhau, lúc nhìn thấy Lê Văn Vân hai người hơi ngẩn ra một chút sau đó chạy tới. 

“Sao cậu lại tới đây?” Ngưu Căn hỏi: “Cậu cũng tới làm việc à?” 

Khương Vĩ đứng bên cạnh lầm bầm: “Mẹ nó công ty này là của cậu ấy.” 

Chỉ là Ngưu Càn không hề biết chuyện này, Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Đến đây có chút việc, cái bộ dạng như đi ăn trộm của hai người là sao?” 

“Lần đầu đi làm ở công ty lớn như vậy... có hơi căng thẳng.” Ngưu Càn thành thật nói. 

Khương Vĩ cũng gật đầu theo: "Đúng vậy, hiện tại tớ thấy như đang mơ vậy, lúc tớ nói với bố 

mẹ tớ rằng sẽ làm việc ở tập đoàn Hãn Vũ, mẹ tớ còn không tin, bảo tớ là không có tư cách làm việc ở đây." 

"Cậu biết vậy là tốt đấy, cũng xem như là tự biết lượng sức mình." Đúng lúc này có một giọng nói vang lên từ phía cửa ra vào. 

Ba người Lê Văn Vân nhìn về phía đó, phát hiện cách đó không xa hai người Tôn Húc và Tô Văn đang tiến vào cửa. 

Tập đoàn Hãn Vũ không hề nghiêm cấm yêu đương nên hai người trực tiếp nắm tay nhau tiến vào. 

Tô Văn trang điểm nhạt, từng là một trong hai đoá hoa ở lớp cấp ba, cô ta có thể so sánh với sắc đẹp của Diệp Mộng nên tất nhiên vẻ ngoài cũng thuộc loại cao cấp. 

Cô ta nhìn ba người Lê Văn Vân, lông mày hơi nhíu lại. Mà ánh mắt của Tôn Húc cũng không quá tốt. 

Đúng thế, tâm trạng của Tôn Húc không hề tốt! 

Chủ nhật tổ chức một buổi họp lớp, vốn dĩ lần đó là để anh ta thể hiện bản thân bây giờ tốt thế nào, kết quả lại bị hai người Ngưu Càn và Khương Vĩ cướp mất nổi trội. 

Sau khi trở về anh ta nghĩ mãi cũng không thông. 

Anh ta vẫn luôn cảm thấy bản thân rất giỏi, đặc biệt là khi so sánh với những người cùng tuổi và đám bạn học cùng cấp ba. 

Dưới cái nhìn của anh ta, loại người như Khương Vĩ và Ngưu Càn căn bản không xứng đánh đồng với anh ta, nhưng mà thực tế thì Khương Vĩ cùng Ngưu Càn đã trở thành đồng nghiệp của anh ta, hơn nữa Ngưu Càn còn ngang hàng với anh ta trong công ty. 

Thế nhưng dù phiền muộn cũng không làm gì được, đây là do Lôi Bân cho phép. 

Chỉ là buổi sáng vừa chạy đến công ty liền nhìn thấy hai người Khương Vĩ, sự phiền muộn trong lòng anh ta lại dâng lên. 

Cho nên lúc vừa nghe thấy câu nói kia của Khương Vĩ, anh ta ngay lập tức không nhịn được châm chọc hai câu. 

Anh ta đương nhiên không biết, một lát nữa Khương Vĩ sẽ trở thành cấp trên của anh ta, hơn nữa còn cao hơn anh ta hai bậc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK